Nghe giọng Quý Hòa như vậy, chẳng hiểu vì sao trái tim Văn Ninh bỗng đập rất
nhanh. Cậu ngơ ngác ôm lại hắn, mãi cũng không nói nên lời.
"Em..."
"Điện thoại anh nát rồi, không có ánh sáng sao bọn mình lên được trên đó đây?" Quý Hòa thở dài, tay vẫn ôm Văn Ninh rất chặt.
Văn Ninh nhận ra hắn đang run rẩy, ngờ ngợ hỏi: "Anh sợ tối à?"
"Một chút." Quý Hòa nhỏ giọng đáp. "Nên em cho anh ôm đi, anh sợ...
Văn Ninh: " "
Có thật không đấy?
"Chắc trời cũng sắp sáng rồi, anh chịu khó chút." Văn Ninh dịu giọng nói.
"Ừ. Mà Ninh này...
"Sao vậy?"
"Hình như anh từng ngã xuống đây một lần rồi."
Quý Hòa nửa đêm không ngủ được, lại theo thói quen đi ra ngoài lang thang buổi đêm. Hắn chỉ cầm mỗi điện thoại bật flash mà đi một hồi lâu, càng đi càng xa, không hiểu sao tới vách núi này, càng lúc càng cảm thấy quen thuộc. Hắn nhớ lại hình dáng thôn núi ban ngày, mơ hồ cảm thấy gì đó lạ lẫm nhưng cũng quen thuộc. Rồi như một thói quen, đầu hắn bỗng dưng nhói đau. Đó là phản ứng của hắn mỗi khi đang cố nhớ lại, hoặc sắp nhớ ra gì đó.
Trong đầu hắn vụt qua hình ảnh vách núi ngập trong sương mù, âm u không rõ sáng sớm hay chiều muộn. Bản thân "hắn" là một đứa trẻ tầm chục tuổi, nấp sau một lùm cây, len lén nhìn qua bên kia. Có mấy người đàn ông trông như xã hội đen, mặt mũi hung tợn đứng dưới một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-an-trai-ngot-toi-bi-quy-an-/3619861/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.