“Cảm ơn mẹ. Mẹ nghỉ ngơi đi ạ, công việc quan trọng cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình thật nhiều nhé mẹ.”
Tắt máy, Văn Ninh thẫn thờ một lúc lâu, quay lại ăn một chút rồi lên phòng ngủ cầm điện thoại và khẩu trang và đi xuống dưới nhà.
“7 giờ tối rồi mà anh đi đâu đấy?”
“Về nhà.”
“Ô, thế anh không xin nghỉ học à? Với cả bây giờ về nhà vẫn có xe xuống dưới đó á?”
“Có.”
…
Sáng hôm sau, bệnh viện Bạch Mai.
“Con chạy đến đây làm gì vậy?” Mẹ Văn Ninh trừng mắt nhìn con trai. “Đừng bảo là chán ở trên đó nên đòi về phố đấy?”
Tinh thần Văn Ninh khá uể oải, nhưng vẫn cười hì hì bảo: “Mẹ à, mẹ dẫn con đi thăm bệnh nhân kia đi, anh con cả nhà S hôm qua mẹ nói ấy. Đi mà mẹ, thăm xong là con về quê luôn.”
“Thật hết cách mà! Hai đứa quen nhau à? Sao trước giờ mẹ không biết?”
“Dạ…”
Phòng bệnh.
Văn Ninh nhìn chằm chằm người đeo ống thở trên giường bệnh, trầm ngâm thật lâu. Không nghi ngờ gì nữa, người con trai đang say ngủ ấy chính là con quỷ vẫn theo cậu bấy lâu nay. Trong lòng Văn Ninh ngổn ngang đủ thứ cảm xúc, nhưng có lẽ rõ ràng nhất là cảm giác vui sướng khi biết Quý Hòa còn sống! Còn gì vui hơn khi biết người bạn ấy vẫn còn sống, vẫn còn có hơi thở, vẫn còn có hi vọng dù rất nhỏ nhoi.
Chẳng biết xúc động quá, hay gì, mà Văn Ninh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-an-trai-ngot-toi-bi-quy-an-/3518270/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.