Văn Ninh hết hồn lui về phía sau, theo bản năng trốn sau lưng Quý Hòa.
"@#$%&*~ Bla bla?"
Bà lão chỉ tay về phía Văn Ninh nói mấy câu, thế nhưng lại là tiếng địa phương mà Văn Ninh nghe không hiểu dù chỉ một chữ.
Quý Hòa bỗng nhiên nói: "Bà ta gọi em là con trai, bảo con trai mau về nhà đi."
Văn Ninh bất ngờ nhìn hắn, thấp giọng hỏi: "Anh biết tiếng của họ? Sao cái gì anh cũng biết vậy???"
"Ừm, anh nghĩ là em nên chạy đi, càng nhanh càng tốt thì hơn." Quý Hòa thở dài. "Bà ta chết rồi."
"!!!"
Văn Ninh hoảng sợ túm cánh tay Quý Hòa định chạy đi, nhưng vừa quay đầu đã thấy bà lão đứng sau lưng từ lúc nào. Tức thì, bà ta giơ hai bàn tay với móng vuốt đen xì dài ngoằng lên bổ nhào về phía Văn Ninh.
Quý Hòa kéo Văn Ninh lại phía sau che chở, hắn vung tay một cái liền có một cơn gió hất văng bà lão ra xa. Nhân lúc bà ta còn kêu gào dữ tợn bò dậy khỏi mặt đất, Quý Hòa kéo Văn Ninh chạy đi.
Đầu óc Văn Ninh trống rỗng, cậu chỉ biết chạy theo Quý Hòa mà thôi.
Nhưng chạy mấy bước, cậu vuột mất bàn tay của Quý Hòa, thoáng chốc đã chẳng thấy hắn đâu.
"@#$%&⊂(・ω•?!!"
Bà lão đồ trắng vẫn giơ móng vuốt đuổi theo, Văn Ninh không dám đứng yên mà chạy thục mạng. Cậu thầm nghĩ, có lẽ sau vụ này mình sẽ đi chùa hoặc tìm thầy lấy bùa hay pháp khí hộ thân trừ tà gì gì đó cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-an-trai-ngot-toi-bi-quy-an-/3408789/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.