Lúc Văn Ninh tỉnh lại, trời đã về chiều muộn. Cậu uể oải đi xuống lầu, nhưng không thấy em họ, có lẽ nó đi chơi vẫn chưa trở lại. Cuối tuần này cậu mợ cũng không về, căn nhà bỗng chốc trống vắng lạ thường.
Ngày đông hôm nay có nắng, bầu trời phía tây nhuộm lên sắc đỏ cam rực rỡ, nếu tìm vị trí thích hợp có thể ngắm được hoàng hôn tuyệt đẹp.
Văn Ninh cảm giác cả người mệt mỏi, đi đi lại lại mấy vòng trong phòng khách cuối cùng cũng vẫn đi ra ngoài. Thôn núi này có một điểm mà Văn Ninh rất thích, đó là bốn bề núi non trập trùng, quang cảnh vừa hùng vĩ vừa nên thơ. Có con đường chạy quanh thôn, nhìn từ xa như một vòng tay ôm trọn mảnh đất vào chính giữa, lúc mới chuyển tới nếu thấy nhàm chán thì cậu sẽ đi dạo một lượt. Hiện tại cũng vậy, cậu một mình đi trên đường, cùng những bụi hoa dã quỳ nở rộ hai bên đường đón hơi ấm bằng những tia nắng cuối ngày.
Không bao lâu sau, Văn Ninh dừng lại ở một địa điểm quen thuộc. Cậu còn nhớ nơi này, lúc trước không để ý nên ăn trái quýt ngọt của người ta. Vốn dĩ cậu chỉ tình cờ đi qua thôi, nhưng không thể không ngừng lại khi trông thấy một hình bóng sơ mi trắng đứng cạnh gốc cây quýt tán lá xum xuê, không phải Quý Hòa mất tăm tích từ hôm qua thì là ai?
"Anh quay lại đó, có phải khôi phục kí ức rồi đúng không?" Văn Ninh đứng từ bên đường nói với qua.
Quý Hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-an-trai-ngot-toi-bi-quy-an-/3408778/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.