Tần Diệu không dám tưởng tượng mà lùi về sau một bước lớn.
Tuy vẫn chưa xác định mình đã bỏ lỡ dưa lớn đặc sắc nào nhưng Tần Diệu đại khái cũng hiểu được trên viên đá trứng bồ câu kia có lẽ dính dáng một chút "duyên phận" không mấy tốt đẹp.
Trang Lâm hiển nhiên cũng không ngờ Trịnh Tu lại đột nhiên hôn lên, vẻ thẹn thùng trên mặt lập tức chân thật vài phần, nhỏ giọng nói: "Nhiều người như vậy......"
Trịnh Tu cúi đầu lại hôn lên chiếc nhẫn của bà ta thêm cái nữa, không để tâm đến ánh mắt của người xung quanh: "Vậy thì sao? Em là bảo bối là vợ của anh, anh không thể hôn sao?"
【 A a a a a a a a ——— Ông còn hôn nữa à?! 】
【 Mình chịu hết nổi rồi! 】
Diệp Lạc Dao muốn điên rồi.
【 Không phải, bọn họ chẳng phải chỉ muốn khoe khoang trứng bồ câu trước mắt chúng ta thôi sao, bà khoe thì cứ khoe, đùng hôn nhẫn được không! 】
【 Cho dù đính hôn kết hôn thì chú rể cũng chỉ hôn lên mu bàn tay của cô dâu, mình chưa từng thấy ai hôn lên nhẫn bao giờ?! 】
【 Tại sao ông phải hôn nhẫn! 】
Không ai có thể giải đáp sự nghi hoặc của cậu giúp Diệp Lạc Dao, bởi vì Tần Diệu và mẹ Hoắc đều bị thao tác mê hoặc của Trịnh Tu làm cho khiếp sợ, hơn nữa thật sự vô cùng muốn cười.
Đừng hôn nữa đừng hôn nữa, còn hôn nữa bọn họ thật sự sắp không nhịn được cười nữa mất!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-am-thanh-noi-tam-cua-nguoi-qua-duong-giap-bi-lo-duoc-ca-nha-sung-ai/3360479/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.