Trình Kha Nhiên choáng váng.
Ôm chăn trốn ở bên trong khóc thút thít, khóe mắt đỏ hoe: "Anh, anh..."
"Tôi làm sao?" Diệp Thiệu dùng mu bàn tay lau khóe miệng, chân sau quỳ gối trước giường, hơi cúi người nhìn cậu: "Vừa nãy em còn thoải mái tới mức dùng sức ấn đầu tôi mà?"
"Em..." Trình Kha Nhiên muốn chết.
Mẹ kiếp.
Rốt cuộc là ai bị điên rồi?
Đây là Diệp Thiệu, Diệp Thiệu đó!
Vừa rồi Diệp Thiệu không nói lời nào đã khóa cửa, còn ấn cậu lên giường khoe kỹ thuật miệng của bản thân.
Như này ai chịu nổi?
Khoan không nói tới đàn ông không mấy ai chịu đựng được điều này, cậu còn là một người đàn ông đang thích thầm Diệp Thiệu đó! Trình Kha Nhiên không ngất ra đó là may mắn lắm rồi.
Trình Kha Nhiên cấu chặt đùi mình, đau đến tắc thở.
Cậu sợ bộ dáng oan ức tủi thân của mình không giữ được nữa, bây giờ toác miệng cười ra sẽ dọa Diệp Thiệu sợ chết.
Lầm lầm lì lì, nhìn cực kỳ tủi thân.
Diệp Thiệu còn tưởng mình đi quá trớn rồi.
Uống rượu vô tội vạ, xúc động quá dọa sợ con nhà người ta.
Hắn vừa tính toán vừa chậm rãi bò lên giường, thiếu điều chỉ muốn quỳ xuống giường xin tha thứ, không ngờ Trình Kha Nhiên lại tủi thân nói: "Anh không biết bẩn à...cũng không nói cho em biết, em còn chưa tắm đấy."
"...." Diệp thiệu sững sờ tại chỗ, hai nắm tay siết chặt, chết lặng một lúc mới nói: "Không cần tắm, của em rất ngọt."
"!!!!" Trình Kha Nhiên lại sụt sùi khóc, khóc nhiều đến nỗi nghẹt cả mũi, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-am-tham-ket-hon-cung-voi-anh-de-toi-mang-thai/1658750/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.