Đã từng hứa với lòng mình, chịu một lần đau khổ là quá đủ rồi, nhưng sao lại hết lần này tới lần khác, con tim lại không nghe lý trí như vậy.
Lâm Yến không hiểu mình bị làm sao nữa, cô vột trở dậy, lấy hai tay vỗ lên má mình để tỉnh táo hơn, vừa rồi tự nhiên lại mơ đến Thiếu Phong, lại còn cùng cậu ta vui vẻ cùng nhau nấu ăn nữa chứ, cô điên rồi sao? Hay chưa khỏi ốm?
Liếc nhìn đồng hồ trên bàn cũng đã hơn 5 giờ sáng rồi, cô liền xuống giường, đi tới cửa cổ sát đất kéo rèm chen ra, bên dưới còn mờ hơi sương, loáng thoáng thấy bóng người chạy bộ, ở căn hộ trung cư này đời sống rất tốt, hầu hết là người thành đạt, hình như ở đây có mỗi cô nghèo thì phải. Lâm Yến thở dài rời khỏi cửa đi vào phòng vệ sinh cá nhân.
Cô chưa bao giờ ra ngoài đi bộ vào buổi sáng cả, hôm nay muốn thử cảm giác hít thở không khí trước hoàng hôn xem thế nào. Nghĩ vậy cô liền đi vào tủ tìm bộ quần áo thỏa mái, đeo giầy vào, đi ra ngoài.
Ánh sáng mờ mờ lóe lên trong bóng tối, cũng có lúc thành phố này lại yên bình tới vậy, Lâm Yến đi dọc công viên, sau đó đi tới ghế đá ngồi xuống, chờ đợi tia nắng đầu tiên của bình minh.
"Lâm Yến...Cậu ra ngoài chạy bộ à?"
Lâm Yến trở về, thấy Thiếu Phong quần áo chỉnh tề đứng trước cửa nhà mình, trong tay vẫn như mọi hôm cầm theo đồ ăn sáng "Cậu tới lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hon-nhan-con-lai-gi/2810485/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.