Chương trước
Chương sau
Điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời lúc này của Lâm Yến, chính là sáng sớm tỉnh giấc được nhìn thấy người đàn ông mình yêu, đang ngủ say bên cạnh.

Sợ phá hỏng giấc ngủ của anh, bàn tay cô khe khẽ, đưa lên phác họa từng đường nét trên gương mặt Thiếu Phong, người đàn ông này không ngờ lại có khuôn mặt đẹp trai tới vậy, khiến cô càng nhìn lại càng si mê.

"Anh đẹp trai lắm phải không?" Thiếu Phong bỗng mở mắt ra, bắt lấy bàn tay không ngoan của cô đưa lên miệng hôn nhẹ.

"Xùy." Lâm Yến nhìn vẻ mặt cao ngạo lúc này của anh không nhịn được lên tiếng khinh bỉ.

"Chê anh?" Thiếu Phong đưa tay kéo cô tới gần bên cạnh mình, đôi mắt thâm tình nhìn cô.

"Em chưa thấy ai lại tự khen mình như anh." Bị anh nhìn như vậy, Lâm Yến không quen, đôi mắt lảng tránh ánh nhìn của Thiếu Phong.

"Anh yêu em." Thiếu Phong tự nhiên chuyển chủ đề tiến tới hôn lên môi Lâm Yến, vài giây sau trong căn phòng lại bắt đầu vang lên những tiếng khiến người khác đỏ mặt.

Lâm Yến đưa tay với lấy đồng hồ trên đầu giường xem thử, thấy đã hơn 7 giờ sáng liền trừng mắt nhìn người đàn ông nào đó, đang hớn hở cười tươi bên cạnh mình.

"Không phải vẫn chưa muộn sao? anh đưa em đi tắm nhé." Thiếu Phong thỏa mãn, khuôn mặt rạng ngời định giơ tay ôm lấy Lâm Yến đi vào nhà tắm, nhưng bị cô từ chối.

Nhìn theo bóng lưng cô chạy nhanh vào nhà tắm Thiếu Phong chỉ biết lắc đầu cười trừ, anh hiểu trong đầu cô lúc này đang nghĩ gì, sợ để anh ôm vào nhà tắm lại bị anh ăn lên mới vội vàng như vậy, cô nghĩ anh là người không biết tiết chế vậy sao? dù bản thân luôn muốn gần gũi cô, nhưng anh vẫn luôn vì sức khỏe của cô mà suy nghĩ.

Lúc Lâm Yến tắm xong ra bên ngoài đã thấy Thiếu Phong ăn mặc chỉnh tề chờ mình, nhìn anh lúc này tự dưng cô nghĩ tới cuộc hẹn hôm nay của mình với mẹ anh, lòng lại trở lên khó chịu tới lạ thường.

"Em xong rồi à, đi thôi."

Thiếu Phong nghe tiếng mở cửa, quay lại nhìn Lâm Yến mỉm cười, đứng dậy đi tới bên cạnh cầm lấy bàn tay cô, hai người thân mật nắm tay nhau ra khỏi nhà. Hôm nay tại anh, mà cô đi làm muộn không kịp ăn sáng ở nhà, trên đường đi, Thiếu Phong đỗ xe lại ở quán bán đồ ăn nhanh mua bánh mì kẹp cho Lâm Yến ăn tạm.

"Sao anh chỉ mua mỗi cho em thôi." Lâm Yến nhìn chiếc bánh anh mua cho mình, vẻ mặt không vui trách móc, Thiếu Phong luôn như vậy bao giờ cũng nghĩ tới cô, còn bản thân mình lại chẳng quan tâm.

"Lát tới công ty anh bảo thư ký mua, em đừng lo ."



Anh lái xe ăn không tiện, hơn nữa anh bây giờ cũng không cảm thấy đói lúc nào ăn cũng được, Lâm Yến lại không như vậy cô dù đó cũng sẽ cố nhịn đợi tới giờ cơm trưa mới ăn cơm.

"Ăn một chút." Lâm Yến bẻ một miếng bánh mì, đưa tới miệng Thiếu Phong.

Thiếu Phong cũng rất hưởng thụ cảm giác được bạn gái chăm sóc, không từ chối há miệng ăn miếng bánh mà Lâm Yến đút cho mình. Đi tới văn phòng luật vừa hay cái bánh mì kia còn lại một miếng cuối cùng, cô vội vàng nhét vào miệng Thiếu Phong rồi mở cửa bước xuống xe.

Thiếu Phong nhai nốt miếng bánh trong miệng cười trừ, chẳng biết Lâm Yến có ăn được ít nào không, chứ anh cảm thấy bụng mình có chút no rồi.

Hôm nay Lâm Yến không có lịch ra ngoài gặp khách hàng, cả buổi sáng ngồi trong phòng làm việc nóng ngóng, chờ tới giờ hẹn với mẹ Thiếu Phong, nói qua với đồng nghiệp bên cạnh vài câu, sau đó cầm lấy túi xách đi tới chỗ hẹn.

Chỗ bà Hạ hẹn cô là một nhà hàng trung quốc nổi tiếng, Lâm Yến đi vào nói tên người đặt bàn, nhân viên phục vụ liền dẫn cô đi tới một căn phòng riêng ở cuối hành lang.

"Cảm ơn." Cô lịch sự chào phục vụ sau đó đi vào bên trong ngồi đợi, sợ bà chờ mình lâu khó chịu cô đã tới sớm hơn hẳn 20 phút, giờ một mình ngồi trong phòng lại có chút sốt ruột, mắt luôn hướng vào cửa phòng chờ đợi.

"Cạch." nghe tiếng cửa phòng mở ra, Lâm Yến nhanh chóng đứng dậy.

"Chào bác gái."

Bà Hạ bước vào trong phòng, nhìn thấy cô gái bà hẹn gặp đang hướng mình chào hỏi, chỉ gật đầu đáp lại lời cô.

"Chắc cô hiểu, tôi gọi cô ra đây gặp mặt là vì chuyện gì."

"Dạ cháu biết." Lâm Yến nhẹ giọng trả lời, nhìn bà Hạ cô mới biết đường nét trên khuôn mặt Thiếu Phong đều được di truyền từ mẹ.

Bà Hạ ánh mắt không hề che giấu nhìn thẳng vào mặt Lâm Yến quan sát, người khiến con trai bà yêu trong suốt nhiều năm như vậy, hóa ra lại có vẻ mặt như thế này, khuôn mặt tuy không còn trẻ nhưng đường nét lại rất nhu hòa, có thể thấy là một cô gái dịu dàng, bà không hiểu tại sao cô ta lại bị chồng bỏ.

"Tôi hỏi điều này, có lẽ cô sẽ nghĩ tôi là người không lịch sự, nhưng dù cô nghĩ thế nào tôi vẫn muốn hỏi."

"Dạ, cháu không sao, bác có điều gì muốn hỏi cháu ạ."



"Cô và chồng cũ vì sao ly hôn?"

Lâm Yến không ngờ rằng việc đầu tiên bà nói không phải là cấm cô và Thiếu Phong qua lại, mà lại là chuyện của mình và chồng cũ, cô không hiểu vì sao bà lại quan tâm tới chuyện này tới vậy? nhưng nếu bà đã hỏi cô không thể từ chối không trả lời được, cô suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:

"Cháu và chồng cũ lấy nhau được 5 năm, tình cảm không còn như lúc trước, có lẽ lâu dần anh ấy nhận ra cháu không thích hợp với anh ấy nữa."

Dù sao cũng là phụ nữ với nhau, bà nghe ra cảm xúc không vui trong lời nói của Lâm Yến, bà cũng là phụ nữ nên hiểu được phần nào, nỗi buồn trong lòng cô gái này, chỉ là nghĩ tới người con trai tài giỏi của mình lại không đành lòng đồng ý một cô gái đã từng ly hôn.

"Nếu giờ tôi muốn cô rời xa Thiếu Phong, cô sẽ nghe lời mà rời xa nó?"

"Bác gái, cháu luôn biết bản thân cháu không xứng với anh ấy, nhưng xin bác cho cháu thời gian được không, lúc này cháu chưa thể nghe theo lời bác được." Lúc tới đây cô đã chuẩn bị tâm lý vững vàng rồi, mà lúc nghe lời trực tiếp từ mẹ anh, Lâm Yến vẫn cảm thấy đau đớn như vậy, trong thâm tâm cô vẫn mong mỏi một tia hy vọng mong manh được bác gái chấp nhận.

Bà Hạ nghe lời cô nói rất ngạc nhiên, không nghĩ cô lại dễ dàng chấp nhận, tưởng rằng sẽ cùng bà đối chất nói vĩnh viễn không rời xa chứ, bà hoang mang không biết cô gái này có yêu con trai mình thật lòng không nữa, hay lại là Thiếu Phong tự đa tình.

"Sớm muộn gì cũng phải chia tay, sớm một chút cô cũng có cơ hội gặp người khác."

"Bác gái trước kia cháu cũng đã từng nghĩ sẽ sống như thế này cả đời, sau khi gặp Thiếu Phong, chính anh ấy khiến cháu cảm thấy mình có thể yêu thêm lần nữa..." Cuộc đời này của cô được ở bên cạnh Thiếu Phong trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy cũng khiến cô mãn nguyện rồi, nhưng cách chia tay cô vẫn chưa nghĩ ra, muốn bà cho mình thời gian chính là để tìm cách khiến Thiếu Phong bớt tổn thương nhất.

Thức ăn đặt ở trước mặt nhưng cả Lâm Yến và bà Hạ lại chẳng hề động đũa, cả hai chìm vào những suy tư riêng của bản thân, bà Hạ nhìn đồng hồ trên tay thở dài: "Cô ngồi ăn đi, tôi có việc cần đi trước." nói xong bà cầm lấy túi xách đứng lên.

Lâm Yến cũng đứng lên theo, cúi đầu chào bà, cô cũng chẳng thể nào ăn được, nghĩ bụng chờ bà ra khỏi cũng rời đi.

Bà Hạ bước chân đi tới cửa quay lại lên tiếng: "Ngày mai theo Thiếu Phong về nhà đi!"

"Dạ." Lâm Yến ngạc nhiên không hiểu ý bà là gì, nhưng bà Hạ dường như không muốn cùng cô nói thêm, nói xong câu đó cả người cũng khuất dần sau bức tường.

Có phải bác ấy đã chấp nhận cho cô và Thiếu Phong bên nhau không? tự nhiên Lâm Yến ánh mắt sáng lên, đưa hai tay ôm lên miệng mình cười sung sướng, nếu bây giờ mà ở nhà cô sẽ vui mừng mà hét lên khắp nhà mất, đây là điều tuyệt vời nhất mà cô nhận được.

Bà Hạ ngồi lên xe, thở dài một tiếng vẫn là bà không nhẫn tâm nhìn con trai mình đau khổ, một người kiên định với tình yêu như Thiếu Phong, không ngăn cấm nó bên cạnh cô gái mà nó yêu thương, khác nào bà nhẫn tâm cướp mất hạnh phúc của nó, thôi thì vợ là của nó nó muốn lấy ai thì lấy bà cũng chẳng quan tâm nữa, kết hôn sinh cho bà đứa cháu bế bồng là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.