Nhìn chiếc đồng hồ nhỏ đặt trên bàn, Lâm Yến khẽ nhẩm tính thời gian, trên khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.
Tình yêu thật giống như một cơn mưa rào tới bất chợt, lúc đầu cô còn do dự không dám bước tới gần bên Thiếu Phong, giờ lại cứ thế yêu sâu đậm, lại lần nữa đánh mất trái tim mình.
"Lâm Yến, bên ngoài có người muốn gặp cô." Bạch Anh cầm tài liệu từ bên ngoài đi vào, nhìn nụ cười rạng ngời trên môi Lâm Yến, có chút nghi hoặc lên tiếng.
"Cảm ơn cô." Người tới gặp cô? Chẳng lẽ là Thiếu Phong đã trở về, người đàn ông này thật là cả ngày nghĩ ra mấy cái trò không giống ai, Lâm Yến tuy nói vậy, nhưng lại mau chóng rời khỏi bàn làm việc đi ra ngoài.
"Lâm Yến, anh có làm phiền em không?"
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt, nụ cười trên môi Lâm Yến vụt tắt, cứ ngỡ là người muốn gặp, hoa ra lại là người mà cả đời này cô cũng không muốn nhìn thấy — Vệ Khanh.
Vệ Khanh nhìn nụ cười trên môi Lâm Yến bất giác như bị hút vào trong đấy, trái tim trong lồng ngực liên tục đập mạnh, cảm giác này giống như lần đầu rung động, anh ta chợt nhận ra trái tim mình hóa ra vẫn luôn bồi hồi với một mình cô.
"Anh tới đây tìm tôi có việc gì?"
Cô thay đổi thái độ, lạnh nhạt hướng anh ta hỏi.
"Chúng ta có thể đi ra chỗ kia ngồi một chút được không?" Vệ Khanh không trả lời câu hỏi của Lâm Yến, mà đưa tay chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hon-nhan-con-lai-gi/2810452/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.