Trong thư phòng, Bạch Lạc Thiên ngồi trước bàn án, đôi mắt hổ thị lẫm liệt tựa như đang dán chặt vào con mồi mà nhìn Lục Uyển.
Lục Uyển thong thả lấy phương t.h.u.ố.c từ trong lòng ra, đặt lên bàn, “Không biết Tướng quân có nhận ra phương t.h.u.ố.c này không.”
Bạch Lạc Thiên chỉ liếc mắt một cái, “Là của Mi nhi.”
Nghe vậy, ý nghĩ trong lòng Lục Uyển lại kiên định thêm vài phần, xem ra nàng đoán không sai, Bạch Lạc Thiên quả thực có để tâm đến Nam Cung Mi, nếu đã như vậy thì mọi chuyện ngược lại dễ giải quyết hơn.
“Không sai, phương t.h.u.ố.c là do ta lấy từ chỗ Sở Sở cô nương.” Giọng Lục Uyển thản nhiên nói, “Ta phát hiện ra t.h.u.ố.c này có vấn đề.”
Nói xong, Lục Uyển đưa tay chỉ vào cụm “Chu Sa một tiền”, “Sau khi Phu nhân uống xong t.h.u.ố.c này, bề ngoài thân thể trông khỏe khoắn hơn nhiều, nhưng thực chất bên trong đã bị bào mòn.”
“Ngươi có biết mình đang nói gì không?” Bạch Lạc Thiên sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, nhất là Lục Uyển, kẻ không biết từ xó xỉnh nào chạy ra.
“Tướng quân có thể không tin lời ta, nhưng gần đây Phu nhân có phải thường xuyên ra mồ hôi trộm vào ban đêm, cùng với chứng kinh giật hay không?” Lục Uyển khi nói những lời này, luôn chú ý đến sắc mặt của Bạch Lạc Thiên, thấy hắn dần trở nên nghiêm trọng, liền biết mình đã nói đúng.
“Những triệu chứng này không liên quan đến chứng ho, mà là tác dụng phụ sau khi dùng Chu Sa.”
“Tướng quân chắc chắn đang nghĩ, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hoa-ly-voi-y-thuat-trong-tay-ta-cai-menh-phat-tai/5004062/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.