“Khụ khụ...” Lưu Thần úp sấp trong xe ngựa ho khan rất lâu, khi cơn đau ở n.g.ự.c giảm bớt, khóe mắt vì ho mà đỏ lên, có vài giọt nước mắt chảy ra. Hắn thở một hơi, “Không sao, về viện.”
“Nhưng sắc mặt ngài không được tốt, chúng ta vẫn nên đổi đường đến Tế Thế Đường đi.” Tiểu tư không ngừng khuyên nhủ, “Để Lục cô nương kê chút thuốc.”
“Sao? Bây giờ ngay cả lời ta nói ngươi cũng không nghe nữa ư.” Lưu Thần yếu ớt tựa vào vách xe, nhắm mắt lại, từ từ thở một hơi, chờ cảm xúc dần ổn định lại, lúc này mới nói: “Về phòng.”
Tiểu tư há miệng muốn nói lại thôi, rốt cuộc không dám làm trái ý Lưu Thần, cẩn thận đỡ Lưu Thần xuống xe, lo lắng hắn bị nhiễm lạnh, lấy áo choàng bọc chặt lấy thân thể hắn. Hắn đi rất chậm, cố ý chăm sóc Lưu Thần.
Lưu Thần ngồi trên xe lăn, đầu óc quay cuồng, trong lòng không khỏi tự giễu cợt, thân thể này quả thực quá yếu ớt.
Cho dù đôi chân có khả năng khôi phục thì có ích gì? Bộ dạng bệnh tật này của hắn, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
“Thần nhi đã về?” Lưu Phong Niên nghe tiếng bánh xe lăn bánh trong sân, vội vàng đứng dậy mở cửa, “Trời lạnh thế này, ra ngoài làm gì, chi bằng ngoan ngoãn ở trong phòng thì hơn.”
“Thưa cha, quanh quẩn ở nhà mãi thì buồn tẻ, ra ngoài dạo một vòng sẽ cảm thấy khá hơn.” Lưu Thần cởi áo choàng trên người xuống, ra hiệu cho tiểu tư lui ra.
“Hôm nay sao Người lại rảnh rỗi đến chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hoa-ly-voi-y-thuat-trong-tay-ta-cai-menh-phat-tai/5004031/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.