Trai đơn gái chiếc cùng ở chung một phòng, Lục Uyển lại không hề sợ điều tiếng.
"Trịnh sư gia, Lục đại phu đã đặc biệt dặn dò ta không cho bất kỳ ai vào quấy rầy, ngài làm như vậy không phải là làm khó ta sao?" Tiểu tư sốt ruột giậm chân, nếu Trịnh Hoành Văn thật sự muốn xông vào, e rằng hắn ta muốn ngăn cũng không ngăn nổi.
Trịnh Hoành Văn cơ bản lười nói nhảm với tiểu tư, đưa tay chuẩn bị đẩy tiểu tư ra để vào phòng, thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
"Ngươi có chuyện gì sao?" Lục Uyển cầm khăn tay lau đi những hạt mồ hôi li ti trên trán, nhướng mày tùy tiện hỏi một câu.
Ánh mắt Trịnh Hoành Văn lướt qua, có vẻ như cố ý nhưng lại vô tình nhìn về phía cánh cửa phía sau nàng, nhưng vì góc độ nên không thấy được gì.
"Lưu Thần đang ở trong phòng ngươi?"
Lục Uyển khẽ gật đầu: "Phải, ngươi tìm Lưu Thần ca ca có chuyện gì sao?"
"Ngươi lại dám tùy tiện cho một nam nhân vào phòng của mình." Trịnh Hoành Văn nhận được câu trả lời khẳng định của Lục Uyển, trong lòng dâng lên một luồng lửa giận vô cớ. Điều cốt yếu nhất là, nàng lại còn tỏ vẻ hoàn toàn không hề bận tâm!
Lục Uyển lẳng lặng nhìn Trịnh Hoành Văn một lúc lâu, hiểu rõ mục đích hắn đến đây, bèn bật cười khẩy: "Trịnh Hoành Văn, hiện tại hai chúng ta đã hòa ly, rốt cuộc ngươi lấy tư cách gì để quản chuyện của ta?"
"Đa tạ ngươi hôm qua đã đưa ta xuống núi, ta..."
"Lục Uyển!" Lục Uyển há miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hoa-ly-voi-y-thuat-trong-tay-ta-cai-menh-phat-tai/5004004/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.