Trịnh Hoành Văn hơi ngẩn ra. “Sao thế ạ?”
“Còn có thể vì chuyện gì, đương nhiên là về muội muội con.” Trịnh mẫu kể lại đại khái tình hình sự việc, nhìn Trịnh Hoành Văn. “nữ nhi ngươi đầu óc không được lanh lợi cho lắm, đôi ba câu đã bị người ta lừa gạt về, ngươi nói xem phải làm sao đây!”
" Nương, trong mắt người, nữ nhi gả đi giống như bát nước hắt đi, vậy thì A Tụ cũng vậy thôi.” Sắc mặt Trịnh Hoành Văn nhàn nhạt khi nói. "Nha đầu ấy sau này còn có cuộc sống của riêng nó, chúng ta đừng nhúng tay vào nữa.”
“Sao ngươi có thể nói lời này!” Trịnh mẫu vẻ mặt không thể tin nổi nhìn nhi tử. “Đây là muội muội con! Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn muội muội mình chịu ủy khuất ở phu gia sao?”
" Nương, Lục Uyển năm xưa ở nhà ta phải chịu đựng những tủi nhục gì, trong lòng người nên rõ, sao cứ đến lượt muội muội thì lại không được?”
“Ngươi, ngươi yên lành đề cập đến Lục Uyển làm gì? Chẳng lẽ tiện nhân này lại nói gì không nên nói trước mặt ngươi?”
“Ta đã biết Phụ nhân này không phải thứ tốt lành gì, hai người các ngươi đã hòa ly, thế mà còn muốn chia rẽ quan hệ mẫu t.ử của chúng ta!” Trịnh mẫu giơ tay vỗ mạnh xuống bàn, những lời nói ra gần như được ép từ kẽ răng.
" Nương, chuyện này không liên quan đến Lục Uyển.” Trịnh Hoành Văn lắc đầu, giữa hai lông mày tràn đầy u ám. “Con chỉ có vài chuyện không nghĩ thông, muốn người nói rõ cho Con biết.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hoa-ly-voi-y-thuat-trong-tay-ta-cai-menh-phat-tai/5004000/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.