Đứng ở mũi thuyền nhìn một lúc lâu không thấy có chuyện gì xảy ra, Lục Đồng mới quay trở lại khoang thuyền. Ngân châm trên chân Lưu Thần đã được rút hết. Điều kỳ lạ là trên chân hắn không hề thấy bất kỳ vết thương nào, ngay cả dấu vết kim châm cũng không thấy.
Lục Đồng trong lòng kinh ngạc, Uyển Uyển thật lợi hại, vị sư phụ dạy muội ấy hẳn là bậc Thần y rồi!
Thuyền từ từ cập bờ, nhưng chiếc thuyền của Lưu Tây vẫn chưa quay lại. Lưu Thần nhìn về phía xa, ánh mắt sâu hơn vài phần, dặn tiểu tư đưa huynh muội nhà họ Lục về, còn hắn vẫn ngồi nguyên tại chỗ, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.
Hạt Dẻ Nhỏ
Mặt trời ngả về Tây, chiếc thuyền của Lưu Tây mới chầm chậm cập bờ. Hắn vừa bước ra khỏi khoang thuyền đã chú ý đến Lưu Thần ở trên bờ, sắc mặt căng thẳng, hắn ta làm gì ở đây? “Đại ca, ta nghe nói huynh thời gian không còn nhiều, không ở nhà tịnh dưỡng thân thể, chạy ra ngoài làm gì?” Lưu Tây nói xong, nụ cười châm chọc trên khóe miệng càng mở rộng thêm vài phần, nhướng mày, “Huynh chẳng lẽ là tới chọn mộ địa cho mình sao?”
Hồ nước phía Tây không xa là nghĩa địa.
Lưu Thần sắc mặt không đổi, dường như không xem lời Lưu Tây là gì, ánh mắt lại rơi vào Phụ nhân đứng sau Lưu Tây: “Ngươi không nên liên hệ với Phụ nhân này.”
“Hừ hừ, chuyện của ta khi nào đến lượt ngươi xen vào làm chủ? Ta muốn ở cùng ai thì ở, ngươi bớt ở đây khoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hoa-ly-voi-y-thuat-trong-tay-ta-cai-menh-phat-tai/5003989/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.