Trịnh Tụ quả thực không hề chú ý đến bóng người vừa xông tới, thân thể đột nhiên lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Đến khi đứng vững lại được, nhìn rõ người đến, cơn giận trong lòng nàng ta lập tức bốc cao: “Ngươi là ai! Ngươi vừa đẩy ta làm gì?”
“Nếu ngươi còn dám lời lẽ bất kính, ta sẽ không chỉ đơn giản đẩy ngươi một cái.” Lương Hằng vừa nói vừa nắm chặt chuôi kiếm bên hông, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trịnh Tụ, giọng đầy uy hiếp.
Trịnh Tụ bị ánh mắt của hắn nhìn đến phát sợ, bờ vai khẽ run lên. Nàng ta chợt nhận ra Trịnh Hoành Văn vẫn còn đứng bên cạnh, khí thế lại đầy đủ trở lại, chống hai tay lên hông: “Đến đây! Có bản lĩnh thì ngươi g.i.ế.c ta đi, ta nói cho ngươi biết đây là nha môn, nếu ngươi dám động vào ta một sợi tóc, đời này ngươi đừng hòng bước ra!”
Lương Hằng siết chặt chuôi kiếm, phía sau truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Lục Uyển: “Chúng ta về thôi! Bất kể là lúc nào, cũng đừng bao giờ phí tâm sức vì những người và những việc không đáng giá.”
Trịnh Tụ lầm bầm mắng mỏ thêm hai câu: “Ca, huynh xem nữ nhân Lục Uyển này thật không biết xấu hổ, vừa mới hòa ly với huynh không lâu, quay đầu đã thân cận với nam nhân khác như thế. May mà hai người không thành phu thê, nếu không nhà ta không biết xấu hổ đến đâu!”
“Muội đến đây làm gì?” Trịnh Hoành Văn nhìn theo bóng lưng hai người Lục Uyển và Lương Hằng rời đi, cố nén sự khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hoa-ly-voi-y-thuat-trong-tay-ta-cai-menh-phat-tai/5003985/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.