Đương nhiên, đó là chuyện về sau. Lúc này Lục Uyển sau khi hoàn thành mọi việc, kiệt sức ngồi xuống ghế, nhìn Phụ nhân với đôi mắt sưng đỏ vì khóc, nhẹ giọng nói: “Đôi khi khóc lóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì. Hiện tại hài t.ử đã thoát khỏi nguy hiểm, nếu ngươi không yên tâm, có thể để hài t.ử tiếp tục ở lại đây, đợi đến khi hoàn toàn hồi phục, ngươi hãy đưa hài t.ử đi.”
“Ngoài ra.” Giọng Lục Uyển hơi ngừng lại, như thể đột nhiên nghĩ ra điều gì, nàng mới nói: “Vì sao hài t.ử lại ra nông nỗi này, ta mong người làm Nương như ngươi nên rõ trong lòng. Đợi đến khi thân thể hài t.ử hồi phục tốt, đừng để hài t.ử quay lại nơi đó nữa.”
“Lục đại phu, lời này của người là có ý gì?” Trên gương mặt phụ nhân không hề có vẻ bất mãn nào, mà nàng thực sự không hiểu, lấy ống tay áo lau nước mắt trên má, “Phu quân ta quanh năm làm công ở ngoài, trong nhà chỉ còn lại ta cùng nhi tử, ta lại là một phụ nhân chẳng hiểu biết gì, xin người hãy chỉ bảo rõ ràng.”
“Lời Lục đại phu vừa nói đã rất rõ ràng rồi, Cẩu Đản chắc chắn đã chịu uất ức gì đó ở Xưởng nhuộm Lưu gia kia.” Người hàng xóm đứng bên cạnh thấy không đành lòng, bèn lên tiếng.
“Lúc trước ta đã nghe người ta nói, Xưởng nhuộm nhà họ Lưu này chuyên đ.á.n.h đập học việc, ban đầu ta còn nghĩ đó chỉ là lời đồn, không ngờ lại là thật!”
“phu thê Nhị Khuê, mối hận này chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hoa-ly-voi-y-thuat-trong-tay-ta-cai-menh-phat-tai/5003976/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.