“nữ nhi đáng thương của ta.”
“Kẻ họ Trịnh kia! Hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng việc này cho ta, chúng ta sẽ không xong đâu!”
“Có gì phải giải thích? Chỉ có thể trách nữ nhi ngươi đoản mệnh.”
“Ngươi mới đoản mệnh!”
“...” Ồn ào! Hỗn loạn! Đầu óc Lục Uyển như muốn bị tiếng ồn ào này làm nổ tung, nàng khó nhọc mở mắt ra. Đập vào mắt là xà nhà cũ kỹ thấp tè, cửa sổ được vá víu bằng giấy. Trong phòng không có một món đồ nội thất ra hồn, gần cửa ra vào còn kê một chiếc bát tiên trác bị sứt một góc, nắp ấm trà sứ trên bàn cũng không cánh mà bay.
Mặt đất lồi lõm ẩm ướt lạ thường, phía trên không biết bám một lớp chất bẩn dầu mỡ gì, trong không khí phảng phất mùi hôi thối ghê tởm.
Trong lòng dâng lên một trận buồn nôn dữ dội, Lục Uyển ôm miệng, cúi người nôn khan bên mép giường, dạ dày trống rỗng, không nôn ra được gì.
Một tiếng "Ầm.", cửa phòng bị ai đó dùng sức đạp tung, bụi đất trong nháy mắt tung bay khắp nơi. Lục Uyển bị sặc ho khan, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bên giường đã xuất hiện một đại hán vạm vỡ cao tám thước, lông mày rậm mắt to, đầy người sát khí, nhưng khi nhìn về phía Lục Uyển, sát khí đó lập tức dịu đi.
“Uyển Uyển tỉnh rồi? Chỗ nào không khỏe nói với cha, cha đưa con đi khám bệnh.”
Lục Huân Nghiệp nhìn nữ nhi mặt mày trắng bệch không còn chút m.á.u nào ngồi bên thành giường, hận không thể lột da rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hoa-ly-voi-y-thuat-trong-tay-ta-cai-menh-phat-tai/5003961/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.