Ngụy Vũ ho nhẹ một tiếng: "Nếu ta nhớ không lầm, lần trước vô cớ bị gọi là ' gia gia ', vẫn là một vị công công."
"Không không không, tiểu tử cũng không dám so thiếu khanh với ai cả. Ý của tiểu tử là, tiểu tử cùng Ngụy Thiếu Khanh có thể được coi là 'có quan hệ họ hàng'." Đặng Hình làm mặt quỷ, ám chỉ với Lý Tỉ.
Trên Khúc thủy đài, tiếng gọi "Cha" của Lý Tỉ đã khiến dư luận dậy sóng, ngay cả thánh nhân cũng biết chuyện.
Lý Tỉ tức giận đá hắn một cái: "Đi giao tranh đi!"
"Nha!" Đặng Hình nhìn Ngụy Vũ cười nịnh nọt, lên lừa bỏ chạy.
Chạy đến ngã tư, hắn quay lại nói với Ngụy Vũ: "A Lang nhà ta nhờ gia gia chiếu cố, hắn còn chưa ăn cơm..."
Đáp lại hắn chính là cây roi ngựa cán bạc của Lý Tỉ.
"Đây không phải là thói quen ném đồ đạc bất cẩn mà học từ thánh nhân sao" Đặng Hình đặt cây roi bạc nhỏ vào trong lòng ngực, ngẩng mặt kêu, "Tạ A Lang thưởng."
"Cút!"
"Nha ~"
Lý Tỉ bành mặt ra, thậm chí không thèm nhìn Ngụy Vũ một cái, hiển nhiên vẫn còn tức giận về chuyện lần trước.
Ngụy Thiếu Khanh rõ ràng từ chối có lý trí, không có ý không giúp đỡ. Tuy nhiên, nó không ảnh hưởng đến tính khí của con sâu gạo này.
Đừng hỏi tại sao y lại nhỏ mọn và cố chấp như vậy, người được sủng ái tất nhiên tự tin như vậy.
Ngụy Thiếu Khanh vui vẻ chiều chuộng y.
Lý Tỉ cưỡi ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-gao-hoang-gia-sau-sau-sau/2658077/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.