Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
——————————————————
"Anh xin lỗi." Hạ Dương lại nói xin lỗi thêm một lần, bàn tay đặt trên đầu thanh niên nhẹ nhàng xoa, chậm rãi trấn an.
Cảm xúc của nhím con đã hoà hoãn hơn không ít, an tĩnh dựa vào trước ngực của Hạ Dương, không còn đề phòng như lúc đầu nữa.
Hạ Dương cúi đầu, nhìn thấy nhím con nhỏ đã khóc tới mức mắt sưng đỏ cả lên rồi.
"Là do anh đối xử với em không tốt." Hạ Dương thoáng giơ tay ra, đầu ngón tay chạm vào khoé mắt của thanh niên, cẩn thận mà lau đi.
5 năm đó, đều là do hắn sai.
Chờ tới khi hắn nhận ra, thì tất cả đều đã muộn.
Hạ Dương ôm tiếp một lúc, sau mới lưu luyến buông tay.
Hứa Thừa Yến cũng nằm lại xuống giường, chui vào trong chăn, an an tĩnh tĩnh.
Có thể là do vừa mới khóc xong, đã phát tiết, nên cơn mệt mỏi liền ùa về với Hứa Thừa Yến, dần dần trở nên mơ màng.
Hạ Dương cũng đứng dậy đi tắt TV.
Đèn lớn ở trong phòng cũng đã tắt, chỉ lưu lại một trản đèn bàn ấm áp màu vàng trên tủ đầu giường.
Hạ Dương đi tới mép giường, cách chăn mà vỗ vỗ cậu, "Em ngủ trước một lát nhé."
Hứa Thừa Yến mơ hồ đáp lại, sau thì nhắm mắt.
Trong phòng bệnh rất tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở mỏng manh của hai người.
Nhưng cho dù đã nhắm mắt lại, Hứa Thừa Yến vẫn cảm nhận được ánh mắt của người đang ở mép giường dừng trên người mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-do-the-than-thu-gia-chet/384145/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.