Thanh niên mắt đào hoa nghe vậy chỉ cười, dán vào trong ngực cậu chủ nhỏ Lam gia, không nói gì. Ở bên cạnh có người lên tiếng: "Đừng sửa thì hơn, Hạ thiếu đã bị ngã hai lần rồi, không có lần thứ ba đâu." "Biết đâu được." Cậu chủ nhỏ Lam gia nhếch mép cười, "Tôi cũng rất tò mò, không biết gương mặt kia của Tần Chu rốt cuộc thì có ma lực gì." "Còn không phải là do trông giống hệt Yến Yến sao, ai mà không biết cậu ta chỉ là thế thân chứ....." Trên bàn chơi, những cậu ấm rất nhanh đã nói sang đề tài khác, không nhắc tới chuyện của Tần Chu nữa. Thanh niên mắt đào hoa vẫn ngoan ngoãn ngồi im trên đùi của cậu chủ nhỏ Lam gia, hơi cụp mắt xuống, như đang suy tư gì đó. Chờ tới khi buổi tụ tập này kết thúc, thì trời cũng đã khuya. Thanh niên mắt đào hoa đi theo cậu chủ nhỏ Lam gia trở lại biệt thự.
"Anh yêu ơi." Thanh niên ôm lấy bả vai của cậu chủ nhỏ Lam gia, nhẹ giọng thủ thỉ: "Em giống Tần Chu tới vậy à?" "Giống hay không giống, chả lẽ trong lòng em không rõ sao?" Cậu chủ nhỏ Lam gia cười nhẹ một tiếng, nói ra từng chữ: "Tuy nhiên em được cái trẻ tuổi hơn cậu ta." Gương mặt của Tần Chu khách quan mà nói thì có hơi già rồi, còn Cố Dĩ Phong thì vẫn còn rất trẻ, mới có mười chín tuổi thôi. "Tần Chu đã lớn tuổi, chắc là Hạ thiếu cũng ngán rồi." Cậu chủ nhỏ không để tâm mà quay ra nhìn thanh niên, cảm thán nói: "Nếu như em sửa lại mũi, thì càng giống cậu ta hơn." Cậu chủ nhỏ Lam gia cũng chỉ là thuận miệng nói thôi. Nhưng Cố Dĩ Phong nghe lại ghi nhớ vào trong lòng. Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh. Vào cuối tháng ba, Tần Chu phối hợp với thương hiệu nước hoa tuyên truyền xong sản phẩm mới, chỉ còn đợi sản phẩm lên kệ là xong.
Thời điểm mở bán sản phẩm mới là 1/4, có không ít fans đều đặt lịch trước, để có thể dành được nước hoa. Bộ sưu tập sản phẩm mới giá có hơi chát, Tần Chu cũng không trông mong gì việc mình có thể gia tăng doanh số, chỉ cần thành tích không quá ảm đạm là được. Tuy nhiên trước khi sản phẩm mới lên kệ, bất ngờ xảy ra chút tình huống nhỏ. "Tần Chu." Người đại diện qua tìm, trực tiếp hỏi: "Cậu và Cố Dĩ Phong có dây mơ dễ má gì à?" Tần Chu ngơ ngác, hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?" "Đại ngôn cậu cậu và cậu ta công bố cùng ngày." Người đại diện lấy điện thoại ra cho cậu nhìn. Tần Chu nhận điện thoại xem, liền trông thấy đại ngôn sản phẩm mới của Cố Dĩ Phong. Lần này Cố Dĩ phong cũng nhận một đại ngôn nước hoa, còn trùng hợp là dãn hiệu nước hoa đối thủ của bên cậu.
Trừ câu này ra, thời gian mở bán sản phẩm của Cố Dĩ Phong cũng là vào 1/4, trùng ngày với cậu. "Tôi hỏi thăm rồi, là cậu ta yêu cầu nhãn hàng đổi thời gian sản phẩm mới lên kệ." Người đại diện nhíu mày, "Vốn dĩ sản phẩm này của cậu ta lùi tới tháng sau mới bán, kết quả lại ngột nhiên tung ra thin trường trước." Hiện tại cả hai thương hiệu đều chọn chung một ngày để ra mắt sản phẩm mới, hơn nữa bên của Cố Dĩ Phong giá còn thấp hơn, Tần Chu chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng. Tần Chu nhìn màn hình một lúc lâu, sau vẫn nói: "Cũng đã công bố rồi, không còn cách nào khác." Nhãn hàng đã đầu tư rất nhiều cho sản phẩm mới lần này, bây giờ có sửa lại thời gian cũng không còn kịp nữa. Tần Chu không biết vù sao mà lần nào Cố Dĩ Phong cũng nhằm vào mình, rõ ràng là cậu và Cố Dĩ phong chưa từng nói chuyện với nhau dù chỉ là một câu, vốn dĩ không hề quen biết. Nếu như không phải do Cố Dĩ Phong vẫn luôn marketing 'Tiểu Tần Chu', cậu còn chẳng nhớ nổi người này là ai. Người đại diện than nhẹ một tiếng: "Tôi đã nói chuyện với những người cạnh mình, hôm 1/4 đó sẽ giúp cậu đẩy mạnh doanh số. Ngược lại Tần Chu lại tương đối bình tĩnh, an ủi: "Cứ thuận theo tự nhiên đi." Nói thì nói vậy nhưng Tần Chu vẫn sợ doanh Số của mình quá thảm, đã chuẩn bị khi nào mở bán nước hoa thì cũng sẽ đi mua nhiều một chút để tích trữ. Thế là đợi đến hôm 1/4, Tần Chu rời giường ra khỏi nhà, chuẩn bị tới store chính hãng của thương hiệu để mua nước hoa. Nhưng lúc Tần Chu đi vào bên trong store, lại bị thông báo là không có hàng. Tần Chu hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại, liền đổi sang một cửa hàng khác. Nhưng Tần Chu đã đi vào tất cả các stores ở Nam Thành, vẫn không mua được lọ nào, đều nói đã bán hết hàng, phải đợi công ty cung cấp mới có. Tần Chu cảm thấy kỳ lạ, hoài nghi có phải có uẩn khúc gì bên trong không, ví dụ như thương hiệu cố ý marketing khan hàng gì đó. Tần Chu đến công ty, tìm người đại diện, lên tiếng nói: "Anh Phàm, nước hoa của em làm sao thế? Em đi hết các stores của nhãn hàng ở đây rồi, mà không mua được lọ nào, cái này là họ khoá hàng tồn kho à?" Người đại diện ngồi trước máy tính, đầu cũng không nâng mà trả lời: " Tôi vừa định nói chuyện này với cậu, đợt hàng đầu tiên đã bán hết rồi." "Bán hết rồi á?" Tần Chu cảm thấy kinh ngạc, đến cạnh người đại diện, nhìn lên màn hình. Nhưng mà với những con số Tần Chu không nhạy bén lắm, hỏi luôn: "Nhanh thế ạ? Mới qua một buổi sáng thôi mà." "Đúng vậy, ở Nam Thành đã bán hết rồi." Trên mặt người đại diện không giấu nổi sự vui vẻ, "Những thành phố gần đây cũng không còn hàng nữa, sức mua của fans cậu phải nói là siêu mạnh!" Tần Chu nhịn không được mà rút điện thoại ra, lên ưeibo gõ mấy từ mấu chốt tìm kiếm 【 quỳ cầu mua dùm! Tọa độ là ở Nam Thành! Sáng tôi mua đã hết hàng rồi! 】 【Tui cũng ở Nam Thành đây! Quá thảm quá thảm luôn, một lọ cũng không mua được! Tui là rất ghen tỵ với mấy người tỉnh khác đó! 】 【 đây là phú bà nào ra tay thế! Trực tiếp bao thầu luôn các stores ở Nam Thành! Quá đỉnh rồi đấy!】 Trên weibo có không ít fans đều đang thảo luận chuyện Nam Thành không còn hàng nữa, Tần Chu cũng rất bất ngờ, bởi vì cậu có tra thử, chỉ thấy các stores ở Nam Thành và gần Nam Thành là hết hàng, còn những của hàng khác thì vẫn bình thường, có thể mua được hàng trong ngày đầu tiên. Tần Chu có hơi nghi ngờ không biết có phải do Giang Lâm mua không, dù sao thì trong số fans của cậu Giang Lâm cũng rất có tiền. Phản hồi của mọi người về 'Mãn Nguyệt' rất tốt, so với doanh số dự kiến còn cao hơn một ít. Các stores ở Nam Thành cũng bổ sung hàng rất nhanh, Tần Chu cũng đi mua mấy lọ định tích lại dùng dần. 'Mãn Nguyệt' có màu trong suốt pha một chút vàng nhạt, có hương thơm lạnh nhẹ nhàn nhạt. Tần Chu rất thích mùi hương của 'Mãn Nguyệt', mỗi ngày trước khi ra cửa đều sẽ sử dụng. Lọ nước hoa trên bàn càng ngày càng cạn, cho tới khi cả lọ đã rỗng. Tới khi Tần Chu sử dụng hết hai lọ nước hoa Mãn Nguyệt, cũng là lúc phim 《 lê viên 》 phát sóng. Lúc 《 lê viên 》 chiếu , Tần Chu có tới rạp chiếu phim xem cùng Giang Lâm. Cốt truyện của bộ phim cũng rất đơn giản, dưới ánh nhìn của Đào kép, chứng kiến gánh hát từ lúc huy hoàng tới khi lụi tàn. Lúc huy hoàng nhất, dưới đài khán giả chật ních, tiếng vỗ tay ủng hộ không ngừng, ngay cả vị quân phiệt cũng mê mẩn, bắt đầu theo đuổi đào kép. Lúc nghèo túng nhất, đào kép mặc quần áo đơn bạc ngồi ở trong phòng, hơi thở thoi thóp, cuối cùng cũng không thể hát được nữa. Mãi cho tới cuối, đào kép nghe được tin quân phiệt chết trên chiến trường, khó có thể chấp nhận được, nên đã thay ra trang phục biểu diễn rồi treo cổ tự sát. Tần Chu tựa lưng vào ghế, nhìn hình ảnh trên màn hình lớn, nhưng cũng không có cảm giác gì. Có thể là do đã biết trước cốt chuyện, hơn nữa còn xem phim do chính mình diễn, lúc xem có cảm giác hơi vi diệu. Giang Lâm ở bên cạnh thì lại nhập tâm hơn nhiều, ngay sau khi hết phim, vẫn luôn lôi kéo Tần Chu đặt câu hỏi. "Anh à, sao anh lại không nhận lời thế? Nếu như anh chịu đồng ý sớm một chút, kết cục chắc chắn sẽ không thảm như vậy đâu!" Giang Lâm vẫn còn đang cảm thấy tâm nguyện khó yên với kết cục của đào kép và quân phiệt. "Thân phận khác biệt mà." Tần Chu mỉm cười. Thân phận khác nhau, đây là câu mà cậu nói nhiều nhất trong phim. "Nhưng rõ ràng là anh thích hắn mà, vậy cũng không thể ở bên nhau sao?" "Cho dù có đồng ý thật đi chăng nữa, cũng không chắc có thể cùng nhau đi đến cuối cùng." Tần Chu chậm rãi giả thích, "Không bằng cứ tách ra ai lo người nấy, lưu lại một ấn tượng tốt với đối phương." Tuy nhiên Giang Lâm vẫn cứ lắc đầu, lại lấy điện thoại của mình ra, lên xem thử bình luận của mọi người về phim. Cũng may ở trên weibo, có không ít người cũng giống như Giang Lâm, cảm thấy day dứt với kết cục này. 【# lê viên # vì sao rốt cuộc là vì sao chứ! Mình thật sự hy vọng họ có thể ở bên nhau! Hận không thể ấn đầu hôn môi!】 【# lê viên # Trời ạ, tui nhận ra Tần Chu và Lâm Trì Tiêu luôn diễn những phim có kết cục BE! Tui bị ngược tới choáng váng luôn rồ! Lần trước khi hai người đóng loạn thế tui đã bị cho ăn dao một lần, tới lần này vẫn tiếp tục cho tui ăn dao nữa! 】 Hôm nay là ngày đầu tiên phim công chiếu, bình luận ở trên weibo cũng rất tốt. Giang Lâm nhanh chóng bình luận: "Anh à, phim này của anh nhất định sẽ bạo!" Tần Chu đội mũ lên, mỉm cười: "Cứ thuận theo tự nhiên đi." Giang Lâm đi ở bên cạnh, nói: "Anh à, mình phải có mục tiêu để theo đuổi chứ." Tần Chu đáp lại: "Đề tài này khá kén chọn người xem, phòng vé có lẽ sẽ không tốt như em tưởng tượng đâu. Đề tài dân quốc khá là lạnh, hơn nữa còn là chủ đề kinh kịch nữa. Giang Lâm: "Lờ như có thể giành được giải thưởng thì sao?" Tần Chu cũng chỉ nói: "Tuỳ duyên đi." Cậu đối với việc giành giải thưởng cũng không mong chờ gì nhiều. Cũng không biết vì nguyên do gì, tâm tình của cậu càng ngày càng bình tĩnh. Không có mục tiêu cuộc sống, cũng không có động lực để tiến lên. Cuối cùng thành tích phòng vé của 《 lê viên 》 chỉ ở mức trung bình, nhưng danh tiếng thì lại khá tốt. Người xem đều day dứt với câu chuyện của đào kép và vị quân phiệt, trên weibo còn xuất hiện không ít văn đồng nhân. Tới nửa cuối năm, 《 lê viên 》 được đề cử giải ở liên hoan phim kim ô. 《 lê viên 》 nhận được mấy đề cử, Tần Chu cũng được đề cử cho vai chính xuất sắc nhất. Sau khi người đại diện biết tin, nụ cười trên mặt chưa bao giờ dừng, nhanh chóng lập bản thảo cho Tần Chu. Tần Chu ở bên cạnh trông thấy hắn như vậy, nhịn không được mà nói: "Anh Phàm, em còn chưa đoạt giải mà, không cần phải sớm vậy đâu." "Chuẩn bị cho cậu sớm chút, đây là lần đầu tiên cậu được đề cử mà." Tần Chu mỉm cười, cũng không nói gì. Cậu đã từng nghĩ những giải thưởng cách cậu quá xa, không ngờ tới giờ lại có thể đến gần đến vậy. Trước kia cũng không phải là chưa từng đoạt giải, những những giả thưởng ấy độ tin cậy không cao, chất lượng cũng không đồng đều. Còn liên hoan phim kim ô lần này là giả thưởng uy tín nhất trong nước hiện nay, rất đáng tin cậy. Một phần cũng do năm nay vận khí của cậu tốt, năm nay liên hoan phim không gặp phải bộ điện ảnh nổi tiếng hay hắc mã nào, lực cạnh tranh khá là thấp. Người đại diện cũng đã bắt đầu chuẩn bị lễ phục, muốn Tần Chu có thể toả sáng trên sân khấu. Chờ tới ngày trao giải, người đại diễn đưa Tần Chu đến, trên đường còn không quên dặn dò: "Mặc kệ là có đoạt được giả hay không, nhất định phải chú ý biểu cảm trên mặt, đặc biệt là lúc không nhận được giải!" "Vâng." Tần Chu gật đầu đồng ý. "Lần này có rất nhiều nhân vật lớn đều tới, nếu như có thể nói chuyện với họ thì cố gắng bắt lấy cơ hội." "Vâng." Tần Chu đáp ứng. Không lâu sau, xe đã tới nơi. Tần Chu xuống xe, đi về phía thảm đỏ. Thảm đỏ lần này có rất nhiều phóng viên tới, đèn flash cứ nhấp nháy không ngừng. Tần Chu đứng trước ống kính, trên mặt treo một nụ cười công thức. Mãi cho tới khi đã đi vào trong hội trường, Tần Chu mới có thể thả lỏng. Tần Chu ngồi vào chỗ của mình, lúc vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên hàng ghế đầu tiên, trông thấy một đạo thân ảnh. Ở lối đi nhỏ của hàng đầy tiên, Hạ Dương đứng chung một chỗ với Viên Liệt, hai người đang bận nói chuyện. Tần Chu nhìn người kia, đột nhiên phản ứng lại, cậu và Hạ Dương đã hơn nửa năm rồi không gặp nhau. Nửa năm không thấy, giống như đã trải qua mấy năm, quá xa lạ. Tần Chu thu lại ánh mắt, ngồi ngay ngắn trên vị trí của mình. Cùng lúc đó, người đàn ông ở trên lối nhỏ hàng ghế đầu dường như cảm nhận được gì, quay đầu lại, nhìn về phía sau. Ở trong hội trường đã rất nhiều người có mặt, Hạ Dương nhìn lướt qua một lượt, cũng không phát hiện ra gì, liền không để ý tới nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]