"Hửm?"
"Cảm ơn anh vì ngày hôm đó." Ngữ khí nói chuyện của Tần Chu vẫn như thường ngày, mỉm cười: "Tôi nợ anh một ân tình."
Hạ Dương dời tầm mắt nhìn sang chỗ khác, không nói gì.
Tần Chu còn nói thêm: "Nếu có yêu cầu gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ báo đáp ân tình này của anh."
Hạ Dương: "Không cần đâu."
"Là tôi nợ anh." Tần Chu lắc đầu, thái độ rất kiên định: "Ân tình này vẫn nên phải báo đáp."
Ngày hôm đó bên trong đám cháy khói lửa dày đặc, đôi mắt rất khó mở ra nhưng dù có mở ra cũng không nhìn thấy gì, cậu chỉ nhớ rõ có người đã cứu mình. Đến khi tỉnh lại, người cậu nhìn thấy đầu tiên là Bùi Nguyên.
Khi đó còn có nhiều người chụp lại cảnh Bùi Nguyên ôm cậu từ trong đám cháy đi ra, tất cả mọi người ai cũng nói là Bùi Nguyên đã cứu cậu. Lúc đầu cậu cũng cho rằng Bùi Nguyên chính là người đã giúp cậu chắn thanh gỗ kia, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại thì vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Có một số việc một khi đã bắt đầu hoài nghi thì sẽ phát hiện rất nhiều dấu vết để lại. Cậu thật sự đã quá quen thuộc với Hạ Dương, quen thuộc đến nỗi cho dù có nhắm hai mắt lại thì cũng có thể nhận ra. Vậy nên cậu có thể chắc chắn rằng người đã cứu mình là Hạ Dương.
Sau đó cậu đã lên mạng tìm kiếm rất nhiều video hiện trường, cẩn thận xem xét từng góc độ trong video, cuối cùng cũng tìm được chứng cứ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-do-the-than-thu-gia-chet/384118/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.