Chương trước
Chương sau
Pháo hoa bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục nở rộ. Tần Chu cong mắt, ánh sáng rực rỡ của pháo hoa phản chiếu ngược lại vào trong đôi con ngươi đẹp đẽ ấy.
Tần Chu nghe thấy tiếng pháo hoa trong điện thoại, hỏi: "Anh cũng ở gần đây sao?"
"Ừm." Hạ Dương thừa nhận.
Hạ Dương đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ngắm pháo hoa bên ngoài. Hai người ở cùng một khách sạn, cùng một vị trí, nhưng lại khác số tầng. Nhưng Hạ Dương cũng không định xuống dưới quấy rầy cậu, hắn chỉ là muốn cùng người ở đầu dây bên kia điện thoại ngắm pháo hoa mà thôi.
Hạ Dương hỏi: "Em có muốn ước gì đó không?"
"Ước cái gì cơ chứ?" Tần Chu khẽ cười một tiếng.
"Cái gì cũng được." Hạ Dương rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Điều ước trong ngày sinh nhật sẽ thành hiện thực."

"Tôi có phải trẻ con đâu." Tần Chu bật cười.
Hạ Dương không nói gì. Cậu rõ ràng là một đứa trẻ to xác mà, sau khi uống say còn lôi kéo người khác huyên thuyên muốn nghe kể chuyện, ngay cả lúc ăn dâu tây còn vụng về không cẩn thận ăn phải lá dâu.
Một lát sau, Hạ Dương lại nói: "Em ước đi."
"Tôi thật sự không có nguyện vọng gì cả." Tần Chu cười.
"Có muốn ra ngoài ăn khuya gì đó không?"
"Không cần đâu." Tần Chu dựa vào cửa sổ, đáp: "Tôi đã tắm rửa thay áo ngủ xong xuôi hết rồi."
"Ra ngoài ăn bữa cơm mừng sinh nhật cũng không đi sao?"
"Không cần, trước kia cũng đều là như vậy mà." Tần Chu nhìn bầu trời đêm, nhất thời có chút xuất thần.
Lúc trước khoảng thời gian năm năm mà cậu đi theo Hạ Dương kia, Hạ Dương chưa từng nhớ rõ sinh nhật của cậu. Bọn họ đã quen biết nhau lâu như vậy rồi mà lần này vẫn là lần đầu tiên Hạ Dương tổ chức sinh nhật cho cậu.

Kỳ thật chuyện này làm cậu khá là ngạc nhiên.
Hạ Dương: "Sau này anh đều sẽ ở bên cạnh em."
Tần Chu trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Hạ Dương, đừng như vậy."
Cậu thực sự rất cảm kích vì pháo hoa sinh nhật mà Hạ Dương đã tặng cho cậu, nhưng mà cậu lại không có cách nào đáp lại hắn.
Tần Chu nói: "Như tôi đã nói lúc trước, hiện tại tôi tạm thời không suy xét đến chuyện yêu đương."
"Cũng chỉ là làm bạn thôi."
"Nào có kiểu làm bạn nào như vậy chứ..." Tần Chu khẽ cười một tiếng: "Giống như lốp xe dự phòng ấy."
"Làm lốp xe dự phòng cũng được." Hạ Dương vẫn rất cố chấp.
Tần Chu không muốn tiếp tục đề tài này nữa: "Đã khuya rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Ngoài cửa sổ, pháo hoa đã kết thúc. Tần Chu kéo rèm lại rồi quay trở lại giường ngủ.
Đầu dây bên kia điện thoại, Hạ Dương lên tiếng hỏi: "Không thể nói chuyện tiếp nữa sao?"

Tần Chu rất có kiên nhẫn, hỏi lại: "Anh muốn nói chuyện gì?"
Lần này đổi lại thành Hạ Dương trầm mặc. Hồi lâu sau, Hạ Dương mới đáp: "Anh không biết."
Không biết phải nói đề tài gì. Nhưng chỉ là muốn nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, sau đó trò chuyện với nhau, tùy tiện nói bất cứ điều gì cũng được.
Hạ Dương: "Đừng cúp máy."
Tần Chu lắng nghe thanh âm từ nam nhân, không nói gì nữa. Tần Chu ngồi ở mép giường, tùy tay lấy một trái dâu tây trên bàn bên cạnh qua cắn một ngụm. Kết quả sau khi cắn xuống, Tần Chu vô tình bị sặc, vội vàng cúi đầu ho khan vài tiếng.
Hạ Dương ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe thấy động tĩnh liền lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tần Chu nhanh chóng uống ngụm nước để hòa hoãn lại, sau đó mới trả lời: "Không có gì, tôi sơ ý bị sặc thôi."
Tần Chu lại nhìn nhìn dâu tây trên bàn, nhíu mày nói: "Hôm nay mới vừa mua dâu tây về, nhưng không ngờ lại chua như vậy..."
Tần Chu cầm một quả dâu lên xem xét, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khẽ từ trong điện thoại.
"Bên chỗ anh cũng có dâu tây." Hạ Dương nói: "Để anh đem tới cho em."
Tần Chu hơi sửng sốt, vội lên tiếng: "Không cần đâu."
Hạ Dương ra cửa, cầm theo một túi dâu tây đỏ mọng trên bàn nói: "Coi như quà sinh nhật từ bạn bè đi."
"Hạ Dương..."
"Người đại diện nói cho anh biết số phòng của em rồi." Hạ Dương vừa chậm rãi xuống lầu vừa nói với người đầu dây bên kia điện thoại: "Anh đặt nó trước cửa, em ra lấy là được."
Rất nhanh, Hạ Dương đã đi tới trước cửa phòng Tần Chu. Hạ Dương đặt túi trái cây ở cửa, nói vào trong điện thoại: "Anh đã để ở đấy rồi đó."
Trong phòng, Tần Chu nhìn thẳng về hướng cửa chính. Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cách nhau một cánh cửa. Nhưng Tần Chu không có ý định đi mở cửa, mà Hạ Dương cũng không gõ cửa.
Hạ Dương: "Anh trở về phòng đây, em cũng nên nghỉ ngơi sớm cho tốt đi."
Tần Chu đáp ứng. Ngay sau đó, cuộc gọi đã ngắt kết nối. Tần Chu ngồi im trong phòng thêm vài phút, sau đó mới đứng dậy đi về phía cửa. Mà khi Tần Chu mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy một túi dâu tây nhỏ ở bên ngoài.
Tần Chu cầm túi dâu lên vừa định quay người vào, đột nhiên một cơn gió từ cửa sổ hành lang thổi qua mang theo mùi khói thuốc cuốn tới đây. Mùi khói thuốc rất nhẹ, nếu không ngửi kỹ thì hoàn toàn không thể ngửi thấy. Hơn nữa mùi khói thuốc này... còn có phần quen thuộc.
Tần Chu nhìn về phía đầu kia của hành lang, nhưng không thấy ai cả. Mùi khói nhàn nhạt thoảng qua, Tần Chu cầm túi dâu kia đi ra ngoài hành lang. Sau đó khi Tần Chu đi qua một góc quẹo, nhìn sang bên trái liền thấy một bóng người ở cuối hành lang. Bên khung cửa sổ cuối hành lang, nam nhân yên lặng đứng trong góc tối với điếu thuốc đang cháy rực trên đầu ngón tay.
"Hạ Dương?" Tần Chu cất tiếng gọi.
Nam nhân nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại, vẻ mặt thoáng sửng sốt. Tần Chu bước tới nhìn điếu thuốc trên tay nam nhân, không khỏi thở dài một tiếng.
"Xin lỗi..." Hạ Dương lập tức dập tắt thuốc lá rồi ném tàn thuốc vào trong gạt tàn thuốc đem theo bên người: "Lần sau anh sẽ không hút nữa."
"Không sao, anh muốn hút thì cứ hút đi." Tần Chu không để ý chuyện này lắm.
"Em không thích." Hạ Dương cụp mắt xuống.
"Tôi cũng đâu có quản anh." Tần Chu có chút bất đắc dĩ bật cười, lại không nhịn được nói: "Nhưng mà trước đây anh không nghiện thuốc lá nặng như vậy..."
Trước kia Hạ Dương cũng có hút thuốc nhưng không nhiều như bây giờ.
"Ừm." Hạ Dương cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy ý trả lời: "Vô tình nghiện mà thôi."
Tần Chu vốn dĩ không muốn quản hắn. Nhưng lại nghĩ đến chuyện lúc trước Hạ Dương từng nằm viện kia, cuối cùng Tần Chu vẫn là nhắc nhở: "Anh bớt hút thuốc lại đi, thế thì sức khỏe mới tốt hơn."
"Anh cũng gần ba mươi rồi." Tần Chu thở dài: "Chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn đi, không lại sinh bệnh."
"Anh già đi rồi." Hạ Dương rũ mắt xuống.
"Tôi cũng sắp già rồi." Tần Chu bật cười.
Nhưng Hạ Dương vừa nghe được liền nói: "Em không già."
"Già rồi." Tần Chu có chút cảm thán: "Qua vài năm nữa là đến ba mươi thôi."
Tần Chu cũng đứng bên cửa sổ, bị gió thổi qua làm nhất thời hơi lạnh một chút. Trên người Tần Chu còn mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, Hạ Dương thấy vậy liền đóng cửa sổ hành lang lại, sau đó nói: "Em về nghỉ ngơi trước đi."
Tần Chu gật đầu, quay trở lại phòng. Hạ Dương đưa Tần Chu đến trước cửa phòng cậu.
Chỉ là khi Tần Chu lấy thẻ phòng ra chuẩn bị mở cửa đi vào thì lại nghĩ nghĩ một chút rồi nói với Hạ Dương: "Hạ Dương, tôi không muốn làm lãng phí thời gian của anh nên có một số việc tôi nghĩ là phải nói rõ ràng với anh."
"Tôi tạm thời không tính đến chuyện yêu đương, không thể đưa ra bắt cứ bảo đảm nào cho anh cả."
Hạ Dương nghe xong liền hỏi: "Vậy bạn giường cũng không được sao? Anh có thể giúp em giải quyết nhu cầu sinh lý."
Tần Chu nhất thời không nói gì. Cậu cùng Hạ Dương trong chuyện làʍ ŧìиɦ quả thật rất thích hợp, cậu cũng rất thích. Nhưng chỉ là với quan hệ hiện tại của hai người bọn họ thì càng liên quan đến nhau sẽ càng khó dứt ra hơn.
"Tốt hơn hết là chúng ta không nên làm bạn giường." Tần Chu lắc đầu.
Hạ Dương: "Vậy thì tiếp tục làm bạn đi."
Nhưng Tần Chu nghe thấy lại chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Hạ Dương, tạm thời chúng ta... cũng đừng làm bạn nữa."
Hạ Dương sững sờ hỏi lại: "Tại sao?"
Tần Chu: "Không công bằng."
Bọn họ làm bạn bè mà nói thì đối với Hạ Dương đúng thật là không công bằng. Rõ ràng biết người ta theo đuổi mình nhưng lại tiếp tục làm bạn với người ta thì quá là không công bằng.
Tần Chu chậm rãi nói: "Chờ ngày nào đó anh nghĩ thông suốt... Chúng ta hãy tiếp tục làm bạn."
Chờ đến ngày nào đó Hạ Dương không thích cậu nữa, vậy bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm bạn. Chỉ là bây giờ, họ không thích hợp để làm bạn nữa.
Tần Chu quét thẻ phòng mở cửa ra. Tuy nhiên, trước khi Tần Chu kịp bước vào thì cổ tay đã bị giữ chặt lại.
"Yến Yến." Hạ Dương nắm chặt lấy cổ tay Tần Chu, sức lực trên tay bất tri bất giác càng ngày càng tăng thêm, cảm xúc cũng sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
Thế nhưng Hạ Dương vẫn cố gắng duy trì lý trí, khống chế tốt cảm xúc, chậm rãi hỏi: "Anh có thể ôm em một chút được không?"
Tần Chu nhìn nam nhân trước mặt, vẫn là chủ động duỗi tay ôm lấy hắn. Hạ Dương lập tức ôm chặt cậu vào lòng, sức lực trong tay cũng càng ngày càng mạnh. Hạ Dương tựa vào vai Tần Chu, hơi cúi đầu ngửi lấy hơi thở đặc trưng đầy quen thuộc của cậu, không chịu buông tay.
Thật lâu sau, Hạ Dương cuối cùng cũng buông tay ra. Tần Chu cũng đi vào phòng, lại nói với nam nhân ngoài cửa: "Sau này... chúng ta cũng ít gặp nhau đi."
Tần Chu nhìn vào mắt nam nhân, chậm rãi nói: "Tạm thời không cần làm bạn nữa."
"Được." Hạ Dương đồng ý.
Tần Chu đóng cửa lại.
Tần Chu trở về phòng, đặt túi dâu tây lên trên bàn. Dâu tây mà Hạ Dương đưa thoạt nhìn trông rất tươi, kích thước cũng rất to. Tần Chu lấy một quả dâu tây ăn thử xem sao, mùi vị thật sự rất ngọt.
Một túi dâu tây lớn kia, Tần Chu phải mất hai ba ngày mới ăn xong. Mấy ngày nay cậu không nhận được điện thoại của Hạ Dương, cũng không nhìn thấy Hạ Dương nữa, xem ra là đã rời đi rồi.
Mà một tuần qua, các cảnh quay của Tần Chu cũng rất nhiều, mỗi ngày đều là đến đoàn làm phim lúc sáu bảy giờ sáng, đến tám chín giờ tối mới kết thúc công việc. Tranh thủ thời gian nghỉ giải lao, Tần Chu đi vào phòng nghỉ chuẩn bị chợp mắt một chút.
Cậu nhóc diễn viên nhí kia cũng cầm cuốn truyện cổ tích đến gần, muốn Tần Chu kể truyện cho nhóc nghe. Cậu nhóc tuổi còn nhỏ nên có rất nhiều chữ trong truyện nhóc không thể hiểu được.
Tần Chu cầm lấy cuốn truyện rồi chậm rãi kể lại, bất quá lần này lại thật sự đọc được đầy đủ câu chuyện nàng tiên cá. Tần Chu kể truyện nàng tiên cá cho cậu nhóc nghe, sau đó lấy điện thoại ra lướt weibo xem một chút, trong lúc vô tình đột nhiên thấy được một cái hot search...
【# Tình yêu vĩnh hằng # Thông tin mới nhất về màn cầu hôn với viên kim cương ngọc bích giá trên trời kia! 】
Tần Chu đối với tin tức về viên kim cương ngọc bích ba trăm triệu này vẫn còn có chút ấn tượng, vì thế liền nhấn vào xem thử.
【 Hôm nay phóng viên đã liên hệ được một người với thông tin đáng tin cậy, người mua thần bí mua viên kim cương ngọc bích ba trăm triệu kia để làm nhẫn cầu hôn, nhưng rất tiếc là lời tòacầu hôn đã bị từ chối... Phóng viên cũng đã liên hệ với người mua thần bí, nhưng người mua thần bí không muốn tiết lộ thêm thông tin nên tung tích của chiếc nhẫn cầu hôn này cũng rơi vào ẩn số. 】
【 Thật đáng tiếc, tình yêu vĩnh hằng nhưng lại không có được vĩnh hằng. 】
Tất cả các bình luận trên weibo cũng đều là cảm thán về chiếc nhẫn cầu hôn ba trăm triệu này. Tần Chu share bài viết này lại cho Tô Đường, bên phía Tô Đường cũng nhanh chóng phản hồi.
【 Tô Đường: Tôi biết cái này!!! Hình như là vị sếp lớn nào đó cầu hôn tiểu tình nhân của mình nhưng lại bị từ chối!!!】
Tần Chu tùy ý gửi tới một cái tin nhắn: 【 Sếp lớn vào vậy?】
【 Tô Đường: Nghe nói người đó là một đại nhân vật ở Nam Thành!】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.