Sau khi Giang Lâm nhận được thư mời, liền lập tức chạy đến đoàn phim thăm ban. "Tiệc sinh nhật?" Tần Chu xem qua thư mời, phát hiện là tiệc sinh nhật của sếp tổng công ty vào tháng ba năm sau. "Em đã xem danh sách, rất nhiều đạo diễn lớn cũng sẽ đến!" Giang Lâm rất là hưng phấn, thò tới nói: "Nói không chừng đến đó, anh sẽ có thể được vị đạo diễn lớn nào đấy coi trọng!" "Ở Nam thành... " Tần Chu nhìn địa điểm yến hội, cười nói: "Cho dù đi, anh cũng không nhất định có cơ hội nói chuyện với mấy đạo diễn lớn đâu." "Anh Chu, chúng ta cùng đi đi! Đi một chút cũng không sao đâu." Giang Lâm xúi giục. "Vậy anh sẽ nói lại với người đại diện một tiếng." Tần Chu đành đồng ý. "Được!" Tần Chu vuốt nhẹ tấm thư mời, nói thêm: "Giang Lâm, kỳ thật không cần giúp anh nhiều như vậy."
"Không sao!" Giang Lâm cười ngây ngô. Tần Chu lại không nhịn được xoa đầu Giang Lâm một cái rồi đi quay phim trước. Đoàn phim tiếp tục quay đến tối, lúc Tần Chu trở về khách sạn thì đã hơn mười hai giờ. Tần Chu lấy thẻ phòng ra, vào phòng liền nhìn thấy một bóng người đang ngồi trong phòng mình. Một người đàn ông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi lười biếng ngồi trên ghế, vừa hút thuốc vừa nghịch điện thoại. Tần Chu đi tới: "Trịnh ca đến có chuyện gì sao?" Người đại diện nhìn lại, gạt tàn thuốc tùy ý nói: "Đến xem cậu và Tô Tô." "Ừm." Tần Chu đáp lại một tiếng, đi tới trước bàn bắt đầu tẩy trang. Trong phòng lâm vào trầm mặc, hai người nhất thời đều không nói chuyện. Quan hệ giữa Tần Chu và người đại diện rất bình thường, trong tay người đại diện có rất nhiều nghệ sĩ, không thể kiểm soát hết được bởi vậy một ít diễn viên nhỏ không tên tuổi ở tầng thấp là quản lý theo hình thức nuôi thả.
Giống như Tần Chu và Tô Đường, hai người đều là bị nuôi thả. Người đại diện rất ít quan tâm đến bọn họ, thỉnh thoảng mới hỏi vài câu. Qua hồi lâu, người đại diện nói: "Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu suy xét như thế nào rồi?" Tần Chu không đáp lại, tiếp tục tẩy trang. Người đại diện không chút để ý nói: "Ông chủ Kim thiếu người bên cạnh, lại rất thích kiểu người như cậu." Tần Chu tẩy trang mắt xong, nhìn sang trả lời: "Trịnh ca, hiện tại em rất ổn." "Cậu không phải thiếu tiền sao?" Người đại diện híp mắt, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn. Tần Chu nhàn nhạt nói: "Hiện tại không sao." Người đại diện cũng không ép buộc nữa, chỉ nói: "Tôi cũng không biết rốt cuộc mấy người bọn cậu nghĩ như thế nào nữa, một hai đều không muốn." "Cuối cùng nghĩ thông suốt còn không phải lại chạy về tới cầu cứu tôi sao." Người đại diện trào phúng.
Tần Chu mặc kệ, làm bộ như không nghe thấy. "Đương nhiên, đây là việc riêng của cậu, tôi sẽ không ép buộc cậu." Người đại diện đứng dậy, thản nhiên nói: "Tôi đưa cậu rời khỏi cái thôn tồi tàn rách nát đó, còn có bà nội phải chăm sóc, cậu cũng khẳng định không nghĩ muốn trở lại những ngày tháng như trước kia đi?" Nói xong, người đại diện liền xoay người rời đi. Người đại diện đi rồi, tiểu trợ lý ở trong góc phòng mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tới bên cạnh Tần Chu nói nhỏ: "Anh Chu... " Tần Chu: "Không có việc gì, em đi nghỉ ngơi trước đi." Tiểu trợ lý giúp dọn dẹp lại bàn trang điểm xong mới rời đi. Tần Chu ở trong phòng nghỉ ngơi một mình, sáng hôm sau đến đoàn phim liền nhìn thấy Tô Đường. Cảnh quay buổi sáng của Tô Đường tương đối muộn, nhưng hôm nay lại đến rất sớm, một mình trốn trong phòng nghỉ hút thuốc. Tần Chu thấy được, lên tiếng: "Hút ít lại một chút." Tô Đường thở dài một tiếng, hỏi: "Ngày hôm qua Trịnh ca tìm cậu sao?" "Ừm." Tần Chu gật đầu. "Tôi vẫn chưa đồng ý." Tô Đường lắc lư đầu: "Bất quá tôi thật sự có chút động tâm." "Tôi không còn trẻ, cũng không biết có thể diễn bao nhiêu năm nữa, cậu còn có bà nội cần chăm sóc." Tô Đường dựa vào cửa sổ, có chút mỏi mệt nói: "Nói tới nói lui, rốt cuộc vẫn là không có tiền." Tần Chu ngồi ở một bên, đồng ý nói: "Đúng vậy." Cậu xác thật rất cần tiền. Bà nội sức khỏe không tốt lắm, không biết còn có thể kiên trì sống được bao nhiêu năm nữa, để phục hồi sức khỏe cũng là một khoản chi phí rất lớn. Bất quá cậu vẫn muốn trong những năm cuối đời làm cho bà nội có cuộc sống tốt hơn nữa. Nhưng lại thiếu tiền, một số thứ lại là điểm mấu chốt, cậu không thể đụng vào. Cũng không thể hủy hoại cái tên "Tần Chu" này. Lúc đoàn phim quay xong thì đã là tháng mười hai. Người đại diện cũng đã chọn một bộ phim truyền hình trực tuyến chi phí sản xuất thấp với chủ đề Trung Hoa Dân Quốc cho Tần Chu và Tô Đường, để thuận tiện cho việc marketing xào couple, cả hai vẫn lại tiếp tục như cũ đóng vai cặp đôi trong bộ phim. Sau khi Tần Chu nhận được kịch bản, lật xem một chút rồi cười nói với Tô Đường: "Tôi cuối cùng cũng coi như là hết khổ, được diễn nam chính." Tô Đường cũng thấy được kịch bản, đùa giỡn: "Xong rồi, nụ hôn đầu của cậu sắp mất rồi." Mặc dù trước đây hai người đã từng đóng phim tình lữ chung với nhau, nhưng nhiều nhất họ cũng chỉ ôm hoặc hôn lên trán. Trong kịch bản mới này có một số cảnh hôn giữa nam nữ chính, đây có thể coi là nụ hôn đầu tiên của Tần Chu trên màn ảnh. Cách đó không xa Giang Lâm nghe được, thò tới hỏi: "Nụ hôn đầu tiên? Nụ hôn đầu tiên nào?!" Tô Đường thu dọn hành lý, cố ý nói với Giang Lâm: "Chính là thần tượng của cậu diễn cảnh hôn với tôi!" "Cảnh hôn?!" Giang Lâm sửng sốt, vội vàng nói: "Tôi không đồng ý!" Giang Lâm hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận chuyện này, nhìn nhìn Tô Đường, lại nhìn nhìn Tần Chu, nhíu mày nói: "Diễn tình lữ thì diễn tình lữ, nhưng tại sao lại còn muốn diễn cảnh hôn!" Tần Chu sờ sờ đầu Giang Lâm trấn an: "Quay phim có cảnh hôn rất bình thường." "Không được!" Giang Lâm vẫn lắc đầu, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật việc Tần Chu muốn quay cảnh hôn với người khác. Tô Đường cười nói: "Em trai nhỏ, lúc trước khi tôi quay cảnh hôn với người khác cũng không thấy cậu có phản ứng gì a." "Cái này không giống nhau!" Giang Lâm có chút giận dỗi: "Anh Chu không thể quay cảnh hôn!" Tần Chu kiên nhẫn giải thích: "Tất cả diễn viên đều như thế này, chỉ là cảnh hôn mà thôi, ngay cả cảnh giường chiếu cũng là chuyện bình thường." Khuôn mặt Giang Lâm tràn đầy vẻ không tình nguyện, nhưng không còn cách nào khác đành phải chấp nhận hiện thực. Giang Lâm đi theo Tần Chu đến đoàn phim mới, vì cảnh hôn mà ngày nào trong đoàn phim cũng rầu rĩ không vui. Bất quá cũng may là đoàn phim đã sắp xếp cảnh hôn quay vào năm sau nên Giang Lâm vẫn có đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý. Mà Tần Chu cũng không ở đoàn phim mới bao lâu thì đến kỳ nghỉ Tết Âm Lịch. Đoàn phim được nghỉ một tháng, Tần Chu thu dọn đồ đạc rồi trở về ăn Tết. Tần Chu đội mũ và khẩu trang đi vào bệnh viện gặp bà nội. Bà nội ở phòng bệnh một người, dựa vào trên giường bệnh, trong tầm còn cầm một cái radio. Bà nội đang nghe hí khúc, lơ đãng nhìn lên liền thấy một thiếu niên mang mũ đen bước vào. Tần Chu đi tới gần: "Bà nội!" Bà nội liền vội vàng buông radio, vui mừng gọi một tiếng: "Tiểu Chu... " Tần Chu ngồi ở bên cạnh giường bệnh, đắp chăn bông trên người bà nội lại thật chặt. Nhưng bà nội lại đột nhiên đứng dậy đi tới bàn, mở ngăn kéo cẩn thận lấy ra một gói kẹo gừng, nhét vào tay Tần Chu: "Tất cả đều để dành cho Tiểu Chu... " Tần Chu nhìn kẹo gừng trong tay, hẳn là bà nội nhờ hộ sĩ mua giúp. Tần Chu hỏi: "Bà nội không ăn sao?" "Bà nội không đói bụng." Bà nội lắc lắc đầu, nắm tay Tần Chu nói thêm: "Đều cho Tiểu Chu... " Tần Chu cúi đầu, hốc mắt nhanh chóng dâng lên hơi nước, hai mắt đỏ hoe duỗi tay ôm chầm lấy bà lão trước mặt, thấp giọng nói: "Cháu xin lỗi... " Bà lão lúng túng ôm lấy người thiếu niên. Dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng bà vẫn đưa tay ra sau vỗ vỗ nhẹ vào lưng Tần Chu, như đang dỗ dành một đứa trẻ. "Thực xin lỗi... " Tần Chu cúi đầu, cảm xúc có chút mất khống chế. Cậu là một tên trộm... "Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Tần Chu lặp đi lặp lại nhiều lần, một lúc sau cảm xúc mới từ từ bình tĩnh lại. Tần Chu lau nước mắt, ổn định lại cảm xúc của mình rồi an an tĩnh tĩnh ngồi ở một bên cùng bà nội. "Đừng khóc... " Bà nội giúp Tần Chu lau nước mắt, lại tiếp tục lục trong ngăn kéo bên cạnh tìm ra một gói bánh quy và đồ ăn vặt đưa cho Tần Chu: "Tiểu Chu ăn đi..." Tần Chu cầm lấy bánh quy, cảm giác trong lòng bàn tay nặng trĩu. Mỗi tháng cậu để lại một khoản tiền sinh hoạt cho bà nội, nhưng lần nào bà cũng tiêu rất ít tiền, đều để dành dụm hết. Ngay cả khi muốn mua đồ, bà nội cũng chỉ mua một ít đồ ăn vặt vì muốn để dành cháu trai nhỏ. Bà nội tuổi lớn, lại còn bị bệnh Alzheimer, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ. Nhưng duy nhất lại nhớ rõ rằng mình có một đứa cháu trai nhỏ tên là Tần Chu. Cùng lúc đó, tại Hạ gia ở Nam thành. Viên Liệt đem theo quà tặng, theo lão quản gia đi vào. Trong phòng khách, Hạ Dương dựa vào sô pha uống rượu, bên chân còn có một con chó lông trắng đen to lớn đang nằm. Kỳ Kỳ nghe được có tiếng bước chân tiến vào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là một người xa lạ sau liền thu hồi tầm mắt tiếp tục nằm bò trên thảm, nhàm chán đến phát ngốc. Viên Liệt đi tới chào hỏi: "Hạ thiếu, đã lâu không gặp." "Hôm nay tôi thay mặt Viên gia đến đây chúc tết." Viên Liệt mỉm cười ngồi xuống đối diện Hạ Dương. "Ừm." Hạ Dương tùy ý lên tiếng rồi tiếp tục uống rượu, phản ứng thực lãnh đạm. Viên Liệt ngồi trên ghế sô pha, chú ý tới trên tay trái Hạ Dương vẫn còn mang nhẫn, có chút cảm khái nói: "Hạ thiếu vẫn còn mang chiếc nhẫn này sao... " Viên Liệt nhân cơ hội nói: "Nếu Hạ thiếu cần tư vấn tâm lý, tôi hiện tại có thể lập tức đi làm thêm." Hạ Dương nhàn nhạt nói: "Không cần." Viên Liệt thấy Hạ Dương cự tuyệt hơi chút có chút tiếc nuối, lại thay đổi đề tài nói: "Hạ thiếu, tôi sắp kế thừa gia nghiệp." Hạ Dương gật đầu, đối với những chuyện này không cảm thấy hứng thú lắm. "Đây là thư mời đến yến tiệc." Viên Liệt lấy ra một tấm thư mời: "Lúc trước tôi có gửi thư mời cho anh, nhưng tôi không chắc liệu anh có đến hay không cho nên hôm nay tôi mới dem theo thư mời đến đây." Viên Liệt: "Nếu Hạ thiếu có thời gian, có thể đến tham gia một chút, xem như hít thở không khí." Hạ Dương tùy ý nói: "Không có hứng thú." Viên Liệt đã quen với tính cách lạnh lùng của Hạ Dương, nên vẫn đem thư mời đặt lên trên bàn, nói: "Thư mời tôi đặt ở đây trước, chúng tôi sẽ hoan nghênh Hạ thiếu đến bất cứ lúc nào." Viên Liệt: "Hạ thiếu không tới cũng không sao, bất quá tôi kiến nghị Hạ thiếu nên đi ra tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều một chút." Bất quá phản ứng Hạ Dương vẫn rất bình đạm, hoàn toàn không có hứng thú. Viên Liệt ở lại Hạ gia ngồi một lúc rồi đứng dậy rời đi. Mà tấm thư mời đến yến tiệc sinh nhật để lại trên bàn phòng khách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]