Cuối cùng, Hứa Thừa Yến và Tần Chu cùng nhau đưa bà về.
Nhà Tần Chu cách đây không xa, đó là căn nhà cũ nằm ngay gần cổng vào của thôn.
Tần Chu đỡ bà nội về phòng, lại vội vàng cầm một cái ghế ra, "Ông chủ, ngài ngồi đi, tôi đi lấy nước."
Hứa Thừa Yến ngồi xuống ghế, nhìn một lượt căn nhà này.
Căn nhà có hơi cũ kỹ, hơn nửa các bức tường đều bám bụi, vì không gian quá nhỏ nên đồ đạc chất thành đống, trong góc còn một ít vỏ chai nhựa, có lẽ đều do bà lão nhặt về.
Tần Chu rót nước xong, bưng cốc nước cho anh, có chút xấu hổ nói, "Tôi đun nước nóng rồi, nhưng mà vẫn chưa sôi, đành mời anh nước lạnh..."
Hứa Thừa Yến cầm cái cốc, lại nhìn về phía phòng ngủ hỏi, "Bà của cậu ở nhà một mình sao?"
Tần Chu gật đầu, bất đắc dĩ nói, "Do không có tiền nên ban ngày tôi phải ra ngoài kiếm việc, không có thời gian chăm sóc bà nội."
"Trong nhà không còn ai khác sao?"
"Không có, chỉ có mình tôi với bà thôi." Tần Chu lắc đầu, nhàn nhạt nói, "Mẹ tôi vừa sinh tôi ra đã bỏ đi với người khác, sau đó ông nội bị bệnh mất, ba tôi cũng mất vì bệnh tật."
Giọng điệu của Tần Chu vô cùng bình thản, giống như đang kể về một chuyện không liên quan đến mình.
"Xin lỗi." Hứa Thừa Yến rũ mắt xuống.
"Không sao đâu." Tần Chu xua tay, tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Hứa Thừa Yến lại hỏi, "Không có người thân nào để nhờ giúp sao?"
"Tôi cũng không có họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-do-the-than-thu-gia-chet/384045/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.