Trong vòng nửa tiếng, đại lão đã nhanh chóng bá chiếm hết các hot search của Weibo, khí thế mãnh liệt khiến ai cũng phải giận sôi lên.
Thành Chích nhìn chằm chằm di động, cảm giác như bản thân muốn ói luôn cả bộ lòng ra ngoài, cậu cầm điện thoại cả nửa ngày mới phun ra được một câu, “Anh đúng là —— đúng là đồ thần kinh mà!”
Ừm, nhìn xem mấy hàng hot search hiện tại trên Weibo kìa, đúng là quá sôi nổi:
Hot search hàng thứ 1—— Khang Trần like.
Hot search hàng thứ 2 —— Khang Trần bỏ like.
Hot search hàng thứ 3 —— Khang Trần lại like.
“Anh đúng là lên cơn mà! Anh nói trượt tay, ai sẽ tin đây!” Thành Chích nghẹn một bụng tức, sự kiên nhẫn với đại lão giờ đã chạm mốc, nổ banh chành.
Khang Trần bị mắng cũng không thèm để ý, anh mỉm cười, nói: “Đừng giận mà.”
Mợ nó, Thành Chích nghe câu nói bâng quơ nhẹ nhàng đừng giận mà lại càng thêm tức: “…… Anh là đồ thần kinh, anh TM đúng là cái đồ bệnh thần kinh mà!”
Nhịn nhịn nhịn! Cậu nhịn làm cái rắm gì!
Cậu ngồi trong xe ở dưới lầu chung cư đã nửa giờ, còn chưa kịp xuống xe đã bị vị đại lão nào đấy “Nhất thời trượt tay” mà ấn like. Lại nhìn về nội dung đã bấm like ——
Liên minh cởi quần của Thành Chích, xác nhận ngài gia nhập.
Nhập con mợ mày chứ nhập!
“Anh động kinh vừa vừa thôi chứ! Não anh bị úng hay gì mà trượt tay like cái loại cmt này hả!”
Đại lão không chớp mắt, bình tĩnh mà nói: "Tôi chỉ muốn biểu đạt sự khinh bỉ của tôi chút thôi, họ vậy mà còn lập nhóm đi cởi nữa chứ, trong khi tôi đã xem em cởi lâu rồi.”
Anh nhìn về phía Thành Chích, trên mặt không có chút áy náy nào, nói tiếp: “Trong lòng quá khinh bỉ, nên trượt tay một cái.”
Thành Chích nghẹn một chùm MMP trong họng: “……”
Nhịn làm moẹ gì nữa!
MMP! MMP!
Anh đúng là đồ súc sinh mà!
Mọi chuyện xảy ra vào nửa tiếng trước, vị đại lão nào đó quay đầu nói với Thành Chích là anh ta trượt tay bấm like, giờ cậu không biết phải làm sao nữa, ấn một cái, lại ấn tiếp một cái!
Nếu nói lần đầu tiên like là do trượt tay, vậy một giây sau đó liền bấm huỷ, nhưng qua giây nữa lại TM mà like thêm một cái, Thành Chích thật muốn lạy luôn.
“Anh đúng là điên rồi! Anh bị bệnh nặng lắm rồi! Đây là việc mà người bình thường làm hả?”
Thành Chích mắng đại lão của giới giải trí đến mức thần kinh não không theo kịp lời nói, gần như ngất xỉu, hiện giờ cậu cũng không còn túng nữa, bản tính ngày thường giờ đều lộ ra hết cả. “Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì trong đầu thế! Cái nick anh dùng là nick chính đó! Là cái nick lớn ba trăm triệu fans đó! Còn TM ấn đi ấn lại tận ba lần nữa chứ!”
Nếu nói Khang Trần bấm like là một chuyện phong ba, vậy thì việc like —— hủy like —— lại like quả thực là phong ba bão táp cộng với gió cát cuồn cuộn hoà quyện với nhau.
Dù cho nói là kỳ quan thế giới chắc cũng có người tin mất!
Toàn bộ quá trình này mất khoảng ba giây, thế nhưng toàn bộ mạng xã hội đều biết rõ hết.
Trên mạng rơi vào cuồng loạn, có thể nói là nhiệt* đến mức muốn bay thẳng lên trời.
(*Độ hot của tin tức)
Tag #Khang_Trần và #Thành_Chích bị spam trên Weibo, đúng, là tên của Khang Trần, và tên của Thành Chích.
Sau khi sự việc Khang Trần đại lão bá chiếm các topic, nếu người ta ấn vào sẽ phát hiện ra, có một người đột nhiên bạo hoả!
Ngoài Thành Chích ra thì còn ai vào đây chứ!
Vốn dĩ ngay từ đầu là chuyện Khang Trần bấm like thôi, nhưng chỉ một chốc sau, lại biến thành Khang Trần like Thành Chích và muốn cởi quần người ta ra.
Sau đó còn là —— bỏ like —— lại like, mà quan trọng vẫn là hai chữ "cởi quần" to bự trên Weibo.
Này không nổi mới là lạ!
Thành Chích theo sau đại lão mà leo lên hàng thứ tư của hot search, tag Phượng Tê Ngô cũng đi theo cậu, để bạn trên mạng bình luận. Nếu vừa rồi gọi tình cảnh dưới Weibo của Thành Chích là nổ mạnh, thì giờ gần như là nổ bay luôn rồi!
Nhãn tag thứ tư #Thành_Chích_là_ai, Khang_Trần_tại_sao_lại_muốn_cởi quần_cậu_ta vừa xuất hiện, Weibo của cậu đã biến thành một rừng nấm, đủ thứ bình luận mọc lên.
—— Ngọa tào! Ngọa tào! Tình huống gì thế này! Khang Trần like cmt cởi quần! Khang Trần like cmt cởi quần! Thành Chích là ai! Tại sao Khang Trần lại muốn cởi quần người ta !
—— Ấn hủy bỏ, sau khi hủy lại like, giấu đầu lòi đuôi! Thành Chích rốt cuộc là ai! Ông xã à, tại sao anh lại muốn cởi quần người ta chứ!
—— Mẹ nó, Khang Trần like! Like một cái cmt cởi quần! Có ai nói cho tui biết Thành Chích là ai không hả !
—— Rốt cuộc này là quan hệ gì đây! Thành Chích có quan hệ gì với Khang Trần, tại sao lại muốn cởi quần cậu ta! Cái cậu Thành Chích này rốt cuộc là ai!
—— Tui TM cũng muốn bị Khang Trần cởi quần! Cầu anh cởi quần em! Còn nữa, Thành Chích là ai, Thành Chích là ai vậy!
Lúc này Thành Chích đúng thật là chứng kiến mồn một sức mạnh của ba trăm triệu fans, vốn dĩ trước khi xảy ra chuyện Thành Chích đã có khoảng mười lăm vạn fans, mà giờ đây, chỉ vì một cái like của Khang Trần, Weibo của Thành Chích đã nhanh chóng tăng lên tới một trăm vạn, hơn nữa còn không chịu dừng, vẫn đang trên đà tăng vọt!
Mới lúc nãy Thành Chích còn bị bạn trên mạng spam cmt cởi quần giờ tất cả đều chuyển thành spam Thành Chích là ai, tại sao Khang Trần lại muốn cởi quần cậu ta, khí thế mãnh liệt nhường này thật khiến người ta hoa cả mắt.
Thành Chích bị dán trên hot search, không cách nào rớt xuống được.
Thành Chích đi từ tức giận đến cạn lời rồi đến tuyệt vọng: “……”
Mẹ nó này phải làm sao bây giờ! Cậu có dự cảm sẽ bị Thẩm Hương giết chết mất!
Đại lão bình tĩnh đến sau xe cầm một bình nước lên, đưa cho Thành Chích, bình tĩnh nói: “Đừng sợ.”
Thành Chích xem thường đến mức ngay cả liếc mắt cũng lười liếc: “……”
Lão tử sợ anh cái quỷ gì chứ!
Tràn đầy tức giận mà cầm lấy nước, Thành Chích ngửa đầu uống một hớp lớn, Khang Trần nhìn cậu, đột nhiên nói: "Uống ngon không?”
Thành Chích không biết chai nước lọc này có thể ngon ở chỗ nào: “…… Làm gì, bộ bỏ thuốc hả?”
Đại lão: “Thật thông minh.”
Thiếu chút nữa buột miệng chửi mấy câu MMP, Thành Chích đột nhiên đứng lên, đầu đập vào thành xe, mắt liền nổ đom đóm. “Ngọa tào!”
Thành Chích ôm đầu, co lại thành một nhúm ở ghế, Khang Trần duỗi tay ra, ôm cậu vào ngực mình, vươn bàn tay to lớn ra xoa cho cậu.
"Gạt em đó.”
Thành Chích vừa đau vừa tức đến mức tâm can tì phổi đều bốc lửa: “…… Anh đúng là bệnh tâm thần mà!”
Tuy rằng ngoài miệng mắng mỏ, nhưng Thành Chích cũng không động đậy gì, lần này đầu bị đập trúng rất tàn nhẫn, cậu cũng không rảnh để lo Khang Trần đang chiếm tiện nghi của mình, ngoan ngoãn để anh xoa đầu.
Khang Trần cười một tiếng, âm thanh của anh vang vọng bên tai Thành Chích, toả ra đầy mị lực. “Xin lỗi, tôi có chút thích khi dễ em.”
Mợ nó, vậy mà kêu có chút hả!
Cái này là khi dễ đến chết đi sống lại rồi nè!
Khang Trần tiếp tục nói: “Chỉ là ngẫu nhiên, nhịn tôi một chút.”
Thành Chích tính phun tào hai chữ ngẫu nhiên kia, giờ lại muốn phun tào luôn cụm từ nhịn một chút: “……”
Nhịn anh cái rắm á! Tui phải chửi anh!
“Bệnh tâm thần!”
Đại lão: “Ừ.”
Thành Chích không cách nào để giao lưu tiếp với đại lão: “…… Anh TM sao lại bỏ like rồi lại like nữaaaa!”
Đại lão nói nhỏ: “Sau này nói cho em biết.”
Đồng chí Thành Chích giận đến mức muốn bốc khói đầu luôn: “……”
Cút cút cút!
Thành Chích không nhận ra, chỉ trong một thời gian ngắn, cậu đã hoàn toàn lộ ra bản tính trước mặt Khang Trần, mà vì lửa giận quá lớn, tất cả sự xấu hổ và đề phòng lúc trước đã tan biến sạch sẽ.
Thành Chích ngoan ngoãn để đại lão xoa nhẹ một hồi lâu rồi mới nhận ra mà tránh đi, thuận tiện trợn trắng mắt.
Khang Trần cũng không để ý, thoáng nhìn đồng hồ rồi nói: “Lên lầu đi.”
Thành Chích đầy bụng tâm sự muốn nói hung hăng liếc anh một cái, trăm triệu không thể tưởng được mấy giờ trước mình túng như choá trước mặt đại lão giờ đang thuận lý thành chương mà xem thường anh ta.
Thành Chích xoay người, Khang Trần lại đột nhiên gọi cậu trở lại.
Anh ngồi trong chiếc xe nát của Tào Vĩ, lại cảm giác như đang chụp poster ảnh bìa phục cổ của một tạp chí nào đấy, đại lão cầm tay lái, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi sẽ giải quyết.”
Mẹ nó, Thành Chích muốn đặc biệt phun tào nhưng lại vì một câu nói của đại lão lại khiến mình vô cùng an tâm, sau đó lại nhận ra rồi kinh sợ đến nổi cả da gà: “……”
Cậu sắp xếp từ ngữ qua lại mấy lần, sau đó mới lớn tiếng nói với Khang Trần: "Mợ nó, tôi đặc biệt vô cùng thẳng! Anh đừng có giả ngu nữa được không!”
Đại lão khẽ cười, chỉ cần anh cười là Thành Chích liền cảm giác vô cùng không ổn, vì mỗi khi như vậy, chắc chắn đại lão sẽ nói ra mấy câu khiến cậu tức đến nổ phổi.
Quả nhiên, đại lão lại nói một cách chậm rãi: “Em thẳng? Chưa chắc vậy đâu.”
Thành Chích cảm giác như mình thật sự bị giẫm trúng đuôi: “……”
Cút nhanh đi!
Đại lão khởi động xe, lái đi, Thành Chích nhìn chằm chằm anh cho đến khi biến mất, mới nhả giận mà xoay người lên lầu.
Vừa đi trên cầu thang cậu vừa nghĩ tới chuyện trên Weibo, WeChat cũng bắt đầu reo vang không ngừng, phỏng chừng là bên anh Vĩ phát hiện chuyện trên Weibo nên gọi WeChat tới hỏi, nếu không trả lời anh ấy, có thể sẽ chạy đến tận đây thật.
Thành Chích xoa xoa đầu, không biết phải nói gì, đột nhiên bên tai vang lên câu nói mới nãy của Khang Trần—— tôi sẽ giải quyết.
Thành Chích bẹp miệng, nhẫn tâm chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, làm bộ không biết gì, cậu căm giận nói: “Mẹ nó, đồ gay tàn ác, tôi chỉ tin anh một lần này thôi.”
Thành Chích nhét điện thoại vào trong túi quần, chỉ trong một khoảnh khắc, tâm trạng cậu cứ như hoàn toàn bị thay đổi.
Sau khi Khang Trần lái xe trên đường, mới ấn nhận cuộc gọi từ chiếc điện thoại rung lắc nãy giờ.
Bên Vạn Năng tiên sinh đã gọi nhỡ ba cái video call, sau khi anh mở di động, cũng đúng lúc cái video call thứ tư gọi đến.
Khang Trần ấn xuống chỗ nhận cuộc gọi, sau đó chỉnh âm lượng nhỏ xuống, thanh âm của Vạn Năng tiên sinh vẫn có chút điếc tai như cũ, anh ta ngồi trên sô pha, bên cạnh là Khang Nguyệt với bộ mặt không mấy tốt đẹp.
"Tại sao vậy hả! Mới rời khỏi cậu có một đêm thì đã bị mấy kênh truyền thông gọi cháy máy là sao!”
Đại lão tiếp tục lái xe, thuận miệng nói: “Không biết.”
“Không biết cái quỷ gì chứ! Tôi không bị truyền thông làm phiền biết bao lâu rồi! Đột nhiên xảy ra chuyện gì thế này! Còn cởi quần gì nữa chứ! Cái này là chuyện gì hả!”
Khang Trần nhìn về phía video call, chờ Vạn Năng tiên sinh oán trách xong xuôi, anh mới nhẹ nhàng nói: “Đừng giận nữa.”
Vạn Năng tiên sinh càng thấy giọng điệu bâng quơ nhẹ nhàng này càng tức giận điên cuồng: “…… Dù cho cậu có rảnh rỗi không việc gì làm thì cũng đừng tìm việc cho tôi chứ! Chờ đó cho tôi!”
Vạn Năng tiên sinh tuy rằng oán trách, nhưng lại ổn định vững chắc mà ngăn cản sự thăm hỏi của truyền thông, nói về thân phận, Vạn Năng tiên sinh nói một câu, thì không ai dám hành động mà thiếu suy nghĩ cả.
“Cậu muốn giải quyết như thế nào? Thôi, cậu đừng làm gì cả, để tôi.”
Vạn Năng tiên sinh chưa nói xong, Khang Trần đã cắt ngang: “Không sao, để tôi tự làm.”
Vạn Năng tiên sinh sửng sốt, "Cậu có nghĩ ra sẽ giải quyết chuyện này như thế nào chưa?”
“Vẫn chưa.”
Vạn Năng tiên sinh thiếu chút nữa thốt ra câu MMP: “……”
Vậy cậu tự đi mà giải quyết đi!
Đại lão cười khẽ, thế nhưng lại không có chút ý cười nào. “Dù sao cũng là do tôi bất cẩn, liên lụy đến em ấy.”
Vạn Năng tiên sinh dừng một chút, sau đó không khỏi mà thở dài.
“Cậu nghiêm túc một chút đi…… Đừng tưởng có thể gạt qua chuyện lần này, nữa, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu, cậu xem, tháng này trong tủ lạnh của cậu sẽ không có rau thơm!”
Nhẹ nhàng chuyển qua đề tài khác, bên kia Khang Nguyệt cuối cùng cũng có động tĩnh, cô nói với Khang Trần: “Nói xong chưa? Tại sao còn chưa tắt máy.”
Khang Trần bị chị gái ghét bỏ, cười khẽ một tiếng, “Quấy rầy hai người xem phim sao? Giận đến vậy hả.”
Khang Nguyệt liếc anh một cái, đứng dậy khỏi sô pha, rời khỏi trên màn hình, để lại mình Vạn Năng tiên sinh đang thở hắt ra.
Khang Trần xem rành mạch bộ dáng thở hắt của Vạn Năng tiên sinh: “Chị ấy thích anh, không tốt hả?”
Vạn Năng tiên sinh không nói chuyện, xoa xoa huyệt Thái Dương, gương mặt thấm đượm nỗi buồn.
Khang Trần cũng không muốn truy hỏi, trở lại chính sự. “Việc trên Weibo sáng mai tôi sẽ tự giải quyết, anh tắt máy đi ngủ đi, nếu không muốn ở cùng với chị ấy thì tôi lại đón anh.”
Vạn Năng tiên sinh há miệng thở dốc: “…… Trước mắt không cần…… cô ấy còn chưa chọn phim xong, giờ nếu nói……”
Khang Trần cứ như có thể tưởng tượng đến bộ dáng bên ngoài camera của Khang Nguyệt, chắc chắn là đang lẳng lặng mà nhìn chằm chặp và dùng nụ cười để ngăn lại câu sắp nói của Vạn Năng tiên sinh.
“Xin hãy khoá cửa, bảo vệ tốt bản thânt.”
Vạn Năng tiên sinh thân là một người đàn ông, vô cùng muốn phun tào câu nói kia, nhưng nghĩ lại trên thực tế chuyện đó có thể xảy ra: “…… Tôi sẽ.”
Vạn Năng tiên sinh thở dài, vòng vèo: “Việc Weibo vẫn nên nắm chặt, nếu xào* đến sáng, vậy thì có biết bao nhiều người nhớ rõ tên cậu ta……” Nói tới đâu, Vạn Năng tiên sinh đột nhiên dừng lại, “…… Cậu muốn giúp cậu ta ư?”
(*Thảo luận)
Khang Trần cười một tiếng, “Chỉ là vội vã làm sáng tỏ một chuyện, nhưng ngược lại lại khiến nó diễn ra có chút mất tự nhiên mà thôi.”
Dù Vạn Năng tiên sinh biết tỏng hết mấy cái tâm tư nhỏ này của đại lão nhưng vẫn phải kiên nhẫn xem cậu ta giả vờ rụt rè: “……”
Mợ nó, ghét thiệt mà!
“Nhưng trong cái vòng này, muốn đến chỗ cao, cuối cùng vẫn phải trông chờ vào thực lực.”
Đại lão mỉm cười, nói: "Tôi biết em ấy có. Nhưng mà em ấy……”
Đột nhiên thanh âm của Khang Trần thấp xuống, Vạn Năng tiên sinh nghiêng tai lắng nghe, rốt cuộc cũng nghe rõ hết cả câu nói.
Đại lão: “Em ấy dễ thương quá đi.”
Vạn Năng tiên sinh làm người đại diện của đại lão, đào tim đào phổi mà nghĩ kế giờ lại phải bị cưỡng chế ăn cẩu lương: “……”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]