Lúc đến nhà Tào Vĩ thì cũng đã hơn nửa đêm rồi, Thành Chích gõ cửa với tâm trạng hơi chột dạ, thế nhưng lại không ngờ tới đập chưa được hai giây thì đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã, vừa nghe liền biết là Tào Vĩ vẫn luôn đợi mình, cho nên đứng trực ở đó mà không ngủ.
Quả nhiên, Thành Chích đã thấy Tào Vĩ mặc đồ ở nhà bước ra mở cửa, gật gật đầu với cậu, thuận miệng nói: "Tan cũng quá trễ rồi, có uống rượu không?"
Tuy rằng chỉ là thuận miệng hỏi, thế nhưng lại lộ ra mười phần quan tâm, Thành Chích cười cười: "Không có, chỉ nhấp một chút, hệt như không uống vậy."
Tào Vĩ cố ý ngửi ngửi xung quanh người Thành Chích, xác định không có mùi rượu mới để cậu vào nhà.
Thành Chích vào nhà đã thấy Thẩm Hương cũng đang ngồi trong phòng khách, nhất thời hơi kinh ngạc: "Chị dâu, bộ mai không đến phòng dạy nhảy hả? Trễ vậy còn chưa ngủ nữa?" Lúc trước Thành Chích đã luyện nhảy cổ điển với Thẩm Hương một thời gian dài, nên cũng nhớ rất rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thẩm Hương.
"Em nghĩ là vì ai chứ, còn không phải do đang đợi em sao?" Thẩm Hương oán trách Thành Chích một câu, thế nhưng nụ cười trên mặt tươi đến mức khó lòng héo xuống.
"Đây là sao vậy, có chuyện tốt gì ạ?" Thành Chích không khỏi nhếch miệng mà cười rộ lên, cậu ngồi xuống sô pha, nháy mắt với Tào Vĩ một cái.
"Đúng là có chuyện tốt thật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-do-cau-ta-tro-thanh-sieu-sao-gia-gai/2578889/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.