Chương trước
Chương sau
Hạng Ngạn Quang là một ngôi sao mới, xuất đạo cùng lúc với Tiền Lộ, thế nhưng sự khác biệt về thành tựu giữa hai người không phải chỉ là một chút, xem bộ dáng của họ thì biết là họ không công khai chuyện tình cảm rồi, não Thành Chích vừa cập nhật tin này xong thì vội vã cố gắng quên mất những gì vừa xảy ra.


Lại nói tiếp thứ Thành Chích để ý vốn không phải việc bắt gặp người ta yêu đương, mà là điểm xấu hổ trong mối quan hệ này.


-- Em gái Tiền Lộ là đối tượng thầm mến của nguyên chủ, trên lý luận bạn trai Hạn Ngạn Quang của em gái Tiền Lộ là tình địch, mà hiện tại, ngay bây giờ Thành Chích phải cùng cái vị cựu tình địch diễn chung, mà vai diễn lại là vai tình nhân.


Ư...... không sao cả.


"Hạng Ngạn Quang tới trễ, tranh thủ thời gian đi làm quen chút với đoàn phim, sau đó đi hóa trang, xem lại lời kịch, xong rồi thì chiều nay chúng ta bắt đầu quay."


Hạng Ngạn Quang tỏ vẻ đồng ý, anh cởi mũ xuống, lộ ra mái tóc dài đen nhánh.


Đây là nam thần tượng đầu tiên để tóc dài mà Thành Chích thấy được sau khi sống lại, đương nhiên, trừ bỏ bản thân mình ra.


Thế nhưng khác với Thành Chích, Hạng Ngạn Quang để tóc dài thì nhìn vào vô luận là bề ngoài hay khí chất đều thể hiện rõ đây là một nam tử cổ trang điển hình, cũng không thể dùng từ soái để hình dung khuôn mặt của anh. Tóm lại, đây là gương mặt thích hợp cho việc quay cổ trang, ý nhị mười phần, nếu nói theo một cách khác, đó chính là tuấn.


Tuổi của vị Hạng Ngạn Quang rất anh tuấn này cũng không hơn kém Thành Chích bao nhiêu, trên thực tế hẳn lớn hơn Thành Chích chừng một tuổi, lúc hóa trang vẫn đang chăm chú xem kịch bản, trước khi buổi quay chiều bắt đầu, anh còn cố ý tìm đến Thành Chích để đối diễn thử.


Bởi vì Hạng Ngạn Quang tới trễ, nên lúc trước không có giao lưu xíu nào với Thành Chích, Thành Chích có chút lo lắng lúc đóng phim sẽ xảy ra vấn đề, không nghĩ tới trạng thái của Hạng Ngạn Quang lại rất tốt, thân tâm đều chăm chú diễn, hai cảnh quay tương ngộ và động tâm này của Hạng Ngạn Quang đều qua rất thuận lợi.


Bởi vậy ấn tượng của Thành Chích đối với anh cũng không kém, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là giới tính của người trước mắt này.



Thành Chích và Hạng Ngạn Quang không chỉ không giao lưu mà cứ thể rồi quay, càng quan trọng hơn là, cả hai người họ đều phải diễn tình lữ với một người đàn ông, bản thân Thành Chích diễn vai nữ nên không có biện pháp nào cả, nhưng Hạng Ngạn Quang lại cùng đối diễn với một vai nam giả nữ trang, tuy rằng là một sao mới, nhưng thái độ đóng phim vẫn chuyên nghiệp vô cùng, mặc dù khi đối đáp Thành Chích dùng là bổn âm nam tính, nhưng trạng thái của Hạng Ngạn Quang vẫn rất tập trung.


Bây giờ hoàn toàn không phát sinh tình huống có thể sẽ xảy ra tình huống xấu hổ mà Thành Chính lo lắng lúc trước.


Thật đúng là hậu sinh khả uý.


Trạng thái đóng phim của Hạng Ngạn Quang rất cao, đương nhiên Thành Chích cũng sẽ không chịu lạc hậu, trạng thái diễn tốt của hai người khiến Diêu Hải vỗ tay liên tiếp để tán thưởng.


Cảm tình của Ngũ Tuệ Dao và Mộ Dung Cổ biến hóa rất nhiều, tuy rằng diễn viên diễn thuận lợi, nhưng cũng yêu cầu tiêu phí thời gian để bố trí cảnh tượng, Diêu Hải và Hầu Quân Mi ở bên cạnh thương lượng vài câu, sau mới gọi Thành Chích và Hạng Ngạn Quang lại đây.


"Trạng thái hôm nay không tồi, thừa dịp trạng thái này, không bằng quay cái cảnh trước khi chết của Ngũ Tuệ Dao trước, cảnh này yêu cầu Hạng Ngạn Quang phải khóc nhiều, Thành Chích cũng vậy, tìm trạng thái cho tốt, các cậu thấy được không?"


Hạng Ngạn Quang bị gọi tên liền gật đầu, Thành Chích cũng tỏ vẻ đồng ý. "Được."


Câu trả lời của hai diễn viên khiến Diêu Hải rất vừa lòng, ngay cả Hầu Quân Mi luôn trưng vẻ không biểu tình cũng mỉm cười.


Hai người Thành Chích cùng nhau trở lại phòng hóa trang, Hạng Ngạn Quang là bộ dáng mặc nhung trang phong trần mệt mỏi trở về, mà Thành Chích lại là nữ tử mặc trung y triền miên ở giường bệnh.


Cảnh diễn Ngũ Tuệ Dao chết lần này, là cảnh trọng tâm đối diễn của Thành Chích về CP với Mộ Dung Cổ, cảnh diễn là cảnh Mộ Dung Cổ ra roi thúc ngựa chạy về hoàng thành, trông thấy gương mặt lần cuối của Ngũ Tuệ Dao trên giường bệnh, lúc này Ngũ Tuệ Dao đã không còn cách nào xoay chuyển, thống khổ nhìn người âu yếm chết đi, Mộ Dung Cổ quỳ dưới giường khóc rống.


"Có thể một chốc sau tôi sẽ rất ồn." Hạng Ngạn Quang một mặt hoá trang, một mặt nhìn chằm chằm kịch bản, nói với Thành Chích: "Lát nữa phiền cậu nhịn một chút."


Thành Chích suy nghĩ một chút mới biết được anh đang nói về cảnh diễn khóc, Mộ Dung Cổ quỳ xuống giường mà khóc, thi thể Ngũ Tuệ Dao ở bên cạnh, xác thật sẽ rất ồn.


Thành Chích nhịn không được cười rộ lên: "Tôi đây cũng nhắc nhở một chút, trong chốc lát nếu cậu muốn ôm tôi, chú ý dùng sức một chút, nói thật, tôi rất nặng."


Chuyên viên trang điểm đang chỉnh tóc lại cho Thành Chích lập tức cười rộ lên: "Đúng đúng, cậu ấy nặng lắm, cảnh diễn Đào Ngữ Vọng ôm cậu ấy NG tận mười lần, thiếu chút nữa bị Diêu đạo mắng chết."


Hạng Ngạn Quang hơi cong cong khóe môi, bản thân từ lúc mới bước chân vào đoàn đến trưa đều quay phim, cuối cùng Thành Chích mới có thời gian nói chuyện phiếm vài câu với anh, trao đổi vài cậu Thành Chích mới cảm thấy người này tuy ít nói, nhưng tính cách lại nghiêm túc ôn hòa, tuy rằng khác với cái loại người sang sảng như Đào Ngữ Vọng, ngược lại vẫn không khó ở chung.


Thành Chích không mặc quần áo nhiều nhưng lại hóa trang lâu hơn cảHạng Ngạn Quang.


Có thể nói, nguyên nhân chính là vì cậu mặc ít, cho nên hoá trang và phục sức càng phải chuyên tâm hơn, người dưới màn ảnh sẽ bị phóng to lên, vô luận là ưu điểm hay là khuyết điểm, đối với người nam giả nữ trang mà chỉ mặc mỗi trung y như Thành Chích mà nói, không thể nghi ngờ là một khảo nghiệm. Ước chừng tốn hơn Hạng Ngạn Quang chừng nửa giờ, thẳng đến mấy vị chuyện viên nói là hoàn mỹ trước mặt Thành Chích, Thành Chích mới bước ra khỏi phòng hóa trang.


Cậu vừa vào phim trường, liền thấy Hầu Quân Mi nói cái gì đó vơia Diêu Hải trước ghế đạo diễn, tự nhiên, Hạng Ngạn Quang cũng ở đó. Thấy Thành Chích, đầu tiên Hầu Quân Mi là ngẩn ra, cứ như cô bị một thân trung y mộc mạc của Thành Chích làm cho kinh diễm, ngừng một lát mới phất tay với cậu, chờ cậu đến gần, đưa qua một chồng giấy. "Kịch bản mới."


Thành Chích nghi hoặc xem xong, phát hiện cốt truyện cốt truyện cơ bản giống với lúc trước, nhưng lại nhiều thêm một cảnh hôn.


Khóe mắt Thành Chích giật giật, cảnh hôn?


Cố ý thêm một phân cảnh hôn, chho hai người nam vào diễn hả?


Thành Chích nhịn không được ngẩng đầu đối diện với Hạng Ngạn Quang, Hạng Ngạn Quang cũng dùng ánh mắt hệt vậy nhìn lại cậu, nhưng lẫn giữa ánh mắt của hai người, cũng không ai mở miệng nói gì hết.


"Hai người cậu không thành vấn đề hết ha?"


Thành Chích há miệng thở dốc: "...... Không có."



Hạng Ngạn Quang cũng gật đầu: "Không có."


Diêu Hải thực vừa lòng: "Kỳ thật vốn dĩ Ngũ Tuệ Dao và Mộ Dung Cổ không có cảnh hôn này, nhưng cô Hầu đương trường sửa lại kịch bản, sau khi sửa xong sự thâm tình của Mộ Dung Cổ lập tức gia tăng rất nhiều, tôi cảm thấy rất không tệ, nhất định sẽ hút fans, hôm nay trạng thái của hai người rất khá, khiêu chiến một chút, không được thì mai lại diễn tiếp."


Đạo diễn đều nói hết, tự nhiên không thể không quay, bản thân Thành Chích tuy thường ngày luôn lanh miệng, nhưng với công việc thì rất nghiêm túc.


Cậu là diễn viên, không thể tránh né cảnh hôn được, tuy rằng đối phương cũng là đàn ông, bên kia cũng sẽ cảm nhận như vậy, nói không chừng còn sốt ruột hơn cậu. Nghĩ như thế, tâm tính Thành Chích liền thay đổi, sau nghi nghe hô Action, trong nháy mắt cậu liền tiến vào trạng thái diễn.


Màn ảnh bắt đầu từ Hạng Ngạn Quang, Mộ Dung Cổ mang một thân nhung trang lảo đảo nhẹ lướt qua màn ảnh.


Hắn bước nhanh ở hành lang gấp khúc, tôi tớ đi ngược lại phía sau quỳ xuống vấn an hắn, nhưng một khắc hắn cũng không dừng lại.


Hắn cỡi ngựa chạy như điên hai ngày, chưa từng nghỉ ngơi hay ăn uống, trên cằm hắn có hồ tra, gương mặt anh tuấn càng thêm mệt mỏi. Rốt cuộc, hắn chạy tới trước cửa phòng Ngũ Tuệ Dao, đi vào bên cạnh nữ nhân mà hắn yêu thương sâu đậm.


Nhưng mà lúc bước đến trước cửa, đột nhiên hắn lại dừng lại.


Hắn vươn đôi tay run rẩy ra, cặp tay chém phăng thủ cấp không chút do dự người khác thủ cấp tay, giờ phút này lại phảng phất như mất đi khống chế, toàn bộ bàn tay run rẩy cả lên, ngay cả khôi giáp trên cánh tay cũng vang lên loảng xoảng.


"Là Vương gia sao! Vương gia đã trở lại! Vương phi! Vương gia đã trở lại!"


Từ bên trong đẩy cửa ra, nha hoàn hầu hạ kêu lên, nha đầu kia một mặt nôn nóng chạy đến tước mặt Mộ Dung Cổ, một mặt khóc nức nở. "Vương gia, Vương phi nàng......"


Thân hình của Mộ Dung Cổ cứ nhứ bị người ta cứng rắn chém một đao, hắn khựng lại một chốc, đi vào trong phòng. Hắn đem thanh đao mang từ chiến trường chưa kịp lau rửa ném ngoài phòng, lẻ loi một mình bước avfo trong.


Hắn muốn nhìn Ngũ Tuệ Dao, những đồ vật nhuốm máu, không nên để nàng nhìn thấy.


Ngũ Tuệ Dao nằm trên giường, đắp chăn mỏng, không nhúc nhích xíu nào.


Nàng chỉ mặc một kiện trung y, đầu tóc đen nhánh không bị gì trói buộc tán loạn trên giường, sắc mặt mặt nàng tái nhợt, thân thể vô cùng mảnh khảnh, lần trước khi trông thấy nàng, nàng còn không suy yếu đến vậy, giờ phút này, ngay tại nơi đây, Mộ Dung Cổ lại cảm giác nàng sẽ tùy thời mà biến mất.


Nữ tử hắn khuynh tâm yêu thương đến vậy, thê tử mà hắn hao hết tâm tư để cưới về, hiện giờ -- lại phải rời khỏi hắn.


Hắn sao có thể cho phép chứ! Đều do...... đều do Phượng Lưu Ly đáng chết kia.


Đôi mắt đổ đậm của Mộ Dung Cổ toát ra hận ý nồng đậm, sau đó Ngũ Tuệ Dao chớp mắt một cái, nháy mắt hắn lại biến trở về bộ dáng nguyên, hắn dùng ánh mắt ôn nhu mà chăm chú vào gương mặt Ngũ Tuệ Dao, nhẹ nhàng nói: "Dao Nhi, ta đã trở về."


Thành Chích ấm thầm bấm like cho Hạng Ngạn Quang, nhưng cảnh diễn của cậu cũng đã bắt đầu, cậu không chế tốt thanh âm của bản thân, nhẹ giọng nói: "A...... Cổ."


Đây là thanh âm của nữ tử, là thanh âm của Ngũ Tuệ Dao, cảm tình trong thanh âm không chế vô cùng tốt, nguyên nhân chính là vì như thế, Diêu Hải mới muốn giữ lại thanh âm của Thành Chích mà không lựa chọn phối âm.


Mộ Dung Cổ cầm tay của Ngũ Tuệ Dao, gắt gao nhét vào trước ngực của mình, nói nhanh: "Ân, ta đã trở về, ta đã trở lại đây, chắc nàng rất mệt mỏi đi, rất đau đi? Đừng sợ, ta kêu đại phu tới, lập tức sẽ không đau nữa, người đâu, mau mời đại phu! Người đâu!"


Mộ Dung Cổ đã dần điên mất, hắn nắm tay Ngũ Tuệ Dao càng ngày càng chặt, cả người cũng ngăn không được mà run rẩy.


Ngũ Tuệ Dao ho nhẹ một tiếng: "A Cổ...... Đáp ứng ta...... Một việc được không?" Nàng đã muốn hấp hối, nói mỗi một chữ phảng phất như không phải là khí lực, mà là sinh mệnh sắp kiệt quệ.


"Cái gì ta cũng đáp ứng nàng! Dao Nhi, nàng muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng nàng hết! Mở mắt ra đi! Nhìn ta, ta cầu nàng, mở mắt ra!"


Ngũ Tuệ Dao đột nhiên bị Mộ Dung Cổ nâng dậy rồi dúi vào lòng ngực, gả cho Mộ Dung Cổ lâu như vậy, lần đầu tiên nàng mới bị hắn ôm lấy gắt gao thế, nàng ánh mắt mờ mịt để trên vai Mộ Dung Cổ, hồi lâu mới thong thả nói: "Đừng giết...... Mộ Dung Ngô...... Đừng giết hắn."



Đó là tâm nguyên trước khi chết của Ngũ Tuệ Dao, nàng ở trong lồng ngực của phu quân mình, cầu tình cho người mà mình từng yêu thương.


Đột nhiên Mộ Dung Cổ rất hận nàng, hận nàng sao lại tàn nhẫn, vô tình như vậy, nhưng hắn yêu nàng đến điên cuồng, ở trước mặt nàng, hắn trước sau vẫn hèn mọn như thế. "Chỉ cần nàng không chết, cái gì đều được, ta đều từ bỏ, giang sơn, quyền thế, sẽ tặng cho Mộ Dung Ngô, Dao Nhi, đừng chết......"


Ngũ Tuệ Dao chậm chuyển đầu qua, đôi môi tái nhợt của nàng dán lên gương mặt Mộ Dung Cổ, rơi xuống một nụ hôn, sau đó nàng khép mắt lại, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống khỏi khóe mắt nàng, chạm vào đệm giường rồi biến mất vô tung.


Thời gian như dừng lại tại thời khắc này.


Trong nháy mắt Mộ Dung Cổ phảng phất như mất đi hồn phách, hắn mờ mịt vô thố ôm lấy thân thể không còn hơi thở nào của Ngũ Tuệ Dao, thật lâu sau, từ sâu trong yết hầu mới thốt ra một tiếng hét tê tâm phế liệt.


Cực kỳ bi ai.


Thành Chích bị tiếng hét kia dọa cho phát ngốc, tuy rằng lúc trước Hạng Ngạn Quang đã nói qua, nhưng cậu vẫn không thể hồi thần lại.


Đến khi Hạng Ngạn Quang đặt cậu nằm lại trên giường, cậu vẫn chưa nhúc nhích, mà đến khi Hạng Ngạn Quang dựa theo kịch bản phát cuồng hôn lên môi Ngũ Tuệ Dao môi, lực đạo của Hạng Ngạn Quang lớn hơn dự đoán, Thành Chích cảm giác môi bị cạ sát vào răng, bên trong tràn ra một mùi máu tươi.


Cậu a lên một tiếng.


Sau đó -- bị kêu cắt.


Thiếu chút nữa Diêu Hải đã há mồm mắng cậu, lại đúng lúc bị Hầu Quân Mi ngăn lại.


"Dù sao chỉ cần quay lại cảnh hôn lúc sau thôi, Thành Chích nhắm mắt lại diễn thêm một lần là được."


Không biết vì sao Hầu Quân Mi lại không tức giận, mà còn tràn đầy hứng thú.


Thành Chích vội gật đầu, nuốt một ngụm nước miếng, tất cả đều là máu, cậu liệt liệt miệng: "Chảy máu."


Hạng Ngạn Quang ở bên cạnh yên lặng nói tiếp: "Tôi cũng vậy."


Thành Chích kinh ngạc nhìn anh, quả nhiên Hạng Ngạn Quang nhận lấy khăn giấy của nhân viên, hộc ra một ngụm nước bọt lẫn máu.


Thành Chích: "......"


Vậy anh dùng sức làm chi thế!


Hạng Ngạn Quang như biết cậu đang nghĩ gì, nhàn nhạt nói: "Ngượng ngùng, tôi hơi khẩn trương."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.