Chương trước
Chương sau
Hầu Quân Mi nói xong, thái độ của Diêu đạo liền thay đổi, ông vẫy vẫy tay, gọi mấy vị diễn viên chính đang ngồi nghỉ ngơi gần đây ra chào hỏi Hầu Quân Mi. Tuy rằng tuổi của Hầu Quân Mi nhỏ hơn mấy vị diễn viên kia, thế nhưng tất cả mọi người đều thống nhất gọi cô là cô Hầu.


"Vừa lúc hôm nay cô Hầu cũng tới, mấy cô cậu diễn thử một đoạn để tìm cảm giác, để cô Hầu xem rồi nhận xét, chỗ nào không hiểu thì hỏi cô Hầu một chút."


Đây là nói chung với mọi người, mấy vị diễn viên chính cũng gật đầu, vai chính Phượng Lưu Ly do Sầm Tiếu diễn, vai nữ số 2 Mai Diễm Nhu thì của Phương Lôi, người đóng vai nam chính Mộ Dung Ngô là Đào Ngữ Vọng, vai nam 2 Thẩm Xuân Thủy do Vưu Tuấn sắm vai lúc trước có ở đây nhưng giờ bận việc nên đi trước. Ngày chụp nữ 3 và nam 4 thì được sắp xếp ở một ngày khác nên họ cũng không có ở đây nốt.


Đội hình diễn chung với Thành Chích này trên cơ bản là để thừa nhận tư cách của Thành Chích, Diêu Hải làm vậy cũng là do tính toán của bản thân. Tuy rằng ông cũng không đồng ý để một người con trai đóng vai Ngũ Tuệ Dao, thế nhưng vẻ ngoài của Thành Chích đúng thật là đã qua cửa. Nếu quay lên cũng không tệ, trừ bỏ bên ngoài sẽ tăng thêm một đề tài bàn luận cũng sẽ không mấy ảnh hưởng đến bộ phim này.


Diêu Hải không có ý tốt gì khi cho người mới một cơ hội đặc biệt như này, chẳng qua ông chỉ thấy tác giả Hầu Quân Mi này thật có tài, trừ bỏ 《 Phượng Tê Ngô 》 năm nay được tóm vào trong tay ông, thì một bộ truyện có IP siêu cấp là《 Gió Đêm 》của Hầu Quân Mi cũng đang nằm trong vòng chuyển giao bản quyền, nếu có được bản quyền phim ảnh của 《 Gió Đêm 》, thì đúng là một chuyện cực kì tốt.


"Mấy cô cậu xem kịch bản trước đi, ba diễn viên chính cùng với Ngũ Tuệ Dao, vừa đúng để diễn đoạn Thính Phong điện đi ha."


Hầu Quân Mi gật đầu, thật ra cô cũng đang có ý định này.


Cảnh diễn Thính Phong điện xem như là một cảnh cao trào nhỏ của 《 Phượng Tê Ngô 》, nội dung là nữ chính bị khi nhục từ trong đến ngoài, nữ 2 - Mai Diễm Nhu lại nhất cử nhất động muốn tiêu diệt đường lui của nàng.


Lúc này Ngũ Tuệ Dao đại biểu cho toàn thể Ngũ thị - thế lực thứ ba xuất hiện lần đầu tiên, trên danh nghĩa không giúp ai hết, trên thực tế lại ra oai phủ đầu với mọi người và hai thế lực kia, thủ đoạn này rất cao, không người so được.


Đây cũng là lúc trận quyền mưu tranh bá này bắt đầu, Nhất Hoàng Tam Quý đều bị cuốn vào, tình thế của toàn bộ vương triều Mộ Dung bị lay đến mức chạm nhẹ sẽ nổ.



Sau khi mọi người dành ra mười phút để xem kịch bản, buổi thử diễn mới chính thức được bắt đầu. Tào Vĩ đứng ở phía sau Diêu đạo, hai mắt không rời Thành Chích tí nào, nghiêm túc xem cậu, lúc này, tất cả mọi người đều đang ở trạng thái tự tìm cảm giác diễn.


Mấy vị diễn viên đều đã hóa trang từ trước rồi, sau khi tiếng Action vang lên, cảnh tượng Thính Phong điện cứ như hiện ra trước mắt mọi người, mấy vị diễn viên đều hóa thân thành nhân vật trong kịch bản, không biết từ đâu lại ập đến một bầu không khí khẩn trương.


Bối cảnh của cảnh diện này là Nữ hoàng bị đâm, nữ 2 Mai Diễm Nhu thẩm vấn thích khách, lại ngoài ý muốn phát hiện tên thích khách chính là đệ đệ ruột của nữ chính Phượng Lưu Ly. Vì tránh để cho nữ chính phát hiện ra thế lực mình cài trong cung, Mai Diễm Nhu tính toán nhân cơ hội này diệt trừ nàng.


Phương Lôi ho nhẹ một tiếng, tùy ý hóa thân thành vị quý tộc Đại Lý Tự Khanh, nói một cách không kiêu ngạo không siểm nịnh:


"Lần này thần phụng mệnh tra án, thật đúng là có thu hoạch. Thân phận của thích khách rất đặc thù, là một kẻ trong nhóm phản bội Phượng thị." Đột nhiên, khẩu khí của nàng thay đổi thành một ngữ điệu quái dị: "Vì thế trong phút chốc thần mới nghĩ đến, từ khi toàn tộc Phượng thị phản loạn, người mang họ Phượng trong hoàng cung cũng chỉ có một người."


Đôi mắt của Mộ Dung Ngô hơi hơi nheo lại, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười lạnh, người đóng vai nam chính - Đào Ngữ Vọng cũng nhanh chóng tìm được cảm giác diễn giống thế, y làm bộ như lơ đãng nhăn mi lại, lạnh lùng nói: "Ý của Mai khanh là, người tiếp ứng trong hoàng cung chính là Phượng Lưu Ly sao? Chỉ mới là nghi ngờ lại có thể nói dứt khoát đến vậy, thật sự không khiến người khác tin phục chút nào."


Nếu là người khác, chỉ thế thôi cũng đủ tội để xử tử, trong hoàng thành này, đương nhiên là thà giết lầm còn hơn bỏ sót, thế nhưng không dễ gì mà giết Phượng Lưu Ly như vậy được.


Mai Diễm Nhu âm thầm cười lạnh: "Thần cũng nghĩ như vậy, thế nhưng sau khi xác nhận thân phận của thích khách xong, thì lại không dám không nói. Người này không chỉ xuất thân từ Phượng thị, mà thân phận lại rất gần với Phượng Lưu Ly, hắn —— chính là đệ đệ ruột của Phượng Lưu Ly!"


"Ngươi nói cái gì!"


Người nói không phải Mộ Dung Ngô, mà là Phượng Lưu Ly, trước khi Mai Diễm Nhu tiến điện nàng cũng đang tránh sau điện này, giờ phút này, khi nghe thấy tên của đệ đệ liền không thể cầm lòng được.


Thấy Phượng Lưu Ly, biểu tình của Mai Diễm Nhu không chút kinh ngạc nào, ánh mắt hai người giao nhau trong vô hình, đột nhiên, Tào Vĩ nghe thấy Diêu đạo nói nhẹ một tiếng: "Không tệ."


Đúng thật là không tệ, rất không tệ


Sầm Tiếu đang sắm vai Phượng Lưu Ly là một ngôi sao xuất đạo từ nhỏ, kỹ thuật diễn rất tốt. Nàng xuất thân cũng cao y như Mai Diễm Nhu, dã tâm cũng lớn, trong thoáng chốc nhìn nhau đã hiển lộ sự tranh phong ra bên ngoài, cũng đang thưởng thức hàm ý của nhau.


Rốt cuộc Mai Diễm Nhu cũng lộ ra một nụ cười, lạnh nhạt, tràn ngập khiêu khích và trào phúng.


"Thần thật không thể lấy chứng cứ ra ngay, không bằng mời Phượng đại nhân đi với thần đên Đại Lý Tự một chuyến, nếu trong sạch thật, tất nhiên thần sẽ mang đại nhân hoàn hảo vô khuyết trở về, mong điện hạ phê chuẩn."


Đi Đại Lý Tự một chuyến?


Đại Lý Tự là nơi nào chứ, chỉ sợ có đi mà không có về!


Khóe mắt của Mộ Dung Ngô giật mạnh, hắn đè xuống sự tức giận trong lòng mình, liếc mắt với Phượng Lưu Ly, giờ phút này, trong mắt của Phượng Lưu Ly rất phức tạp, vừa lo lắng cho đệ đệ ruột, lại không biết tiến bước như thế nào.


Lúc này, chợt nghe đến một thanh âm cười khẽ, ánh mắt của ba người đồng loạt quay lại, Thành Chích vẫn chưa nói câu gì đã bắt đầu dung nhập vào câu chuyện.


Lược bớt đoạn Ngũ Tuệ Dao tìm người thông báo và hành lễ, vị giai nhân có dung mạo thiên thành cùng tư thái đẹp đẽ quý phái trước mắt mở miệng, dùng tư thế vô cùng tự nhiên mà gia nhập vào cảnh quay.



Thời gian Thành Chích bước vào vô cùng đúng lúc, vừa không va chạm với bầu không khí khẩn trương lúc trước, cũng thuận thế mà kéo dài cảnh quay. "Lúc này thần đến thật không đúng lúc, chậm trễ điện hạ trao đổi trọng sự, thứ cho thần nữ vô lễ."


Ánh mắt sắc bén của Mai Diễm Nhu bắn đến, nàng đang nghi vấn về thân phận của Ngũ Tuệ Dao, đúng vậy, Ngũ Tuệ Dao là trưởng nữ tông gia của Ngũ gia, từ nhỏ đã định là người thừa kế của Ngũ gia, thế nên để bảo vệ nàng tránh khỏi tranh đấu, từ trước đến nay Ngũ gia đều mang Ngũ Tuệ Dao ra ở ngoài kinh thành, nói với bên ngoài là nàng không được khỏe.

Mà hiện tại, khi lần đầu tiên trông thấy Ngũ Tuệ Dao, chỉ nhìn vào phong độ khi yên lặng, nụ cười nhạt kia cứ như là một cổ áp lức đánh ập vào mặt khiến Mai Diễm Nhu đột nhiên sinh ra một loại ý nghĩ —— là nàng, chủ nhân đứng sau Ngũ gia, đó là nàng.


Thanh âm của Ngũ Tuệ Dao hơi chút khàn khàn, khác với mấy nữ tử khác, thế nhưng cũng tính là mềm nhẹ, có thể nói là đủ tư cách. Này đã là trình độ tốt nhất mà Thành Chích có thể làm được, đơn giản nghe qua cũng có chút chắp vá, khiếm khuyết không lớn mấy.


"Người đó là trưởng nữ tông gia của Ngũ gia, tài nữ Tuệ Dao."


"Điện hạ tán thưởng, thần không dám nhận."


Lúc này không thể khiến cho Ngũ Tuệ Dao tách ra khỏi đề tài, biểu tình của Mai Diễm Nhu cô cùng khó khăn, trầm giọng nói: "Sự tình liên quan đến Nữ hoàng, thỉnh điện hạ đưa ra ý kiến ngay."


Mộ Dung Ngô và Phượng Lưu Ly đều vô cùng khó xử, trên gương mặt của họ lóe ra mấy biểu hiện nhỏ, họ đang tìm sơ hở để đưa ra lý do thoái thác Mai Diễm Nhu.


"Theo ý bổn cung, việc này đúng thật phải xử lý, thế nhưng Lưu Ly là thần tử, trong người lại có gia phong của Nữ hoàng, không bằng giam lỏng ở phủ, bổn cung chắc chắn sẽ thẩm vấn một cách thỏa đáng."


"Điện hạ nói như thế, chẳng lẽ là không tin thần hay sao, không tin Đại Lý Tự này hay sao?"


Tình thế tức khắc căng như dây cung, giờ phút này Phượng Lưu Ly cũng đã bình tĩnh lại, đang muốn nói chuyện, lại bị thanh tuyến nhu hòa độc đáo kia đánh gãy.


"Thần cảm thấy Mai đại nhân nói cũng có lý, nếu là lãng phí thời gian để người khác nhân cơ hội, thật sự là không đáng giá."


Biểu tình của Ngũ Tuệ Dao rất tự nhiên, đang lúc Mai Diễm Nhu cho rằng nàng cũng muốn diệt trừ Phượng Lưu Ly thì trên mặt nàng lại cố ý nở ra một nụ cười, nụ cười đó không sâu, thế nhưng lại hiển lộ sự giảo hoạt của nàng ra bên ngoài


"Bất quá Mai đại nhân cần gì phải lo lắng, đã có đại nhân vật như điện hạ đảm bảo rồi, chỉ cần Phượng đại nhân có thể chứng minh sự trung tâm của mình, thì việc này cũng không cần truy cứu sâu như thế, không phải sao?"


Mộ Dung Ngô và Mai Diễm Nhu ngạc nhiên liếc mắt tới, Phượng Lưu Ly cũng đánh mặt sang.


Ngũ Tuệ Dao cười nhạt, thong thả ung dung nói: "Nếu bên ngoài còn có người rình rập, không bằng lần này cứ bắt tên thích khách này trảm đầu thị chúng. Trách nhiệm của quan trảm* hết sức quan trọng, nếu có thể từ Phượng đại nhân đứng ra xem, về sau ai lại có thể nghi ngờ sự trung tâm của đại nhân nữa. Thần rời xa triều đình, tư chất ngu dốt, chư vị nghe xong...... nghĩ như thế nào?"

(* Chức quan lo việc hành hình)


Trong khoảnh khắc hai mắt của Phượng Lưu Ly liền đỏ sẫm, sắc mặt xanh mét, Mai Diễm Nhu đang nóng vội khi toan tính của mình bị nhiễu lại nghe được kế độc này cũng giật mình, Mộ Dung Ngô cũng là như thế, quả thực trong nháy mắt, sắc mặt của y trắng bệch cứ như không có chút máu nào.


Nếu đúng đi theo kế này, mục đích của Mai Diễm Nhu sẽ không đạt thành được, mà quan hệ của Mộ Dung Ngô và Phượng Lưu Ly cũng sẽ sa vào vạn kiếp bất phục.


"Thần không muốn để điện hạ khó xử, cho nên trước khi tiến điện, đã bẩm báo ý nghĩ lên Nữ hoàng, bây giờ mới tiền trảm hậu tấu, điện hạ cứ trách tội."


Ngũ Tuệ Dao thấy mọi người ngẩng đầu, nàng lại lộ ra một nụ cười vô cùng mềm nhẹ, ý cười đó của nàng bắt đầu hiện từ khóe mắt, sau đó mới tản ra khắp gương mặt xinh đẹp. Tựa như một chút gợn sóng lăn tăn, thế nhưng thoáng chốc lại biến mất không chút tăm hơi.



Đột nhiên Mộ Dung Ngô ngã ngồi xuống, sau khi bờ môi của y run rẩy thật lâu, cuối cùng mới nói: "Khanh...... cũng là một lòng vì nước, bổn cung...... sao dám trách tội......"


Gương mặt Mai Diễm Nhu hiện lên sự tức giận, nàng hung hăng phất tay áo bỏ đi.


Mà Phượng Lưu Ly ngay trong hoàn cảnh này bị người ta thiết kế, mặc người xâu xé, người cầm quyền chỉ nói mấy câu, đã đùa bỡn hết tất cả của nàng, sinh mệnh của nàng, đệ đệ ruột của nàng, trong mắt những người khác, tất cả đều như là cỏ rác!


Nàng hung hăng nắm lại nắm tay của mình, môi bị cắn đến trắng bệch, sau đó nàng tiến lại gần Ngũ Tuệ Dao, ánh mắt hai người giao nhau, Phượng Lưu Ly nói ra một câu nói từ tận yết hầu.


"Ngũ Tuệ Dao, tương lai của chúng ta...... còn dài."


Phượng Lưu Ly đi qua bên người của Ngũ Tuệ Dao, trên mặt của Ngũ Tuệ Dao cũng không hề biến hóa, một chốc sau nàng mới quay đầu lại nhìn bóng dáng rời đi của Phượng Lưu Ly, thần thái trên mặt chợt đổi thành buồn bã mất mác.


Chuyện không phải của ta, nhưng ta lại nhúng vào.


Ngũ Tuệ Dao chớp mắt nhẹ lại, không có bộ dáng vân đạm phong khinh giống vừa rồi, trên mặt nàng hiện ra chút thống khổ, thế nhưng rất nhanh lại biến mất.


Đây chính là điểm bắt đầu con đường thiết huyết của Phượng Lưu Ly, cũng mở ra cả đời quyền mưu bất đắc dĩ của Ngũ Tuệ Dao.


Không khí trước sau im lặng như cũ, không chỉ có Thành Chích, mà ba người nhóm Sầm Tiếu cũng nhập diễn rất sâu, đến khi Diêu đạo đứng lên vỗ tay thật lớn, thì bên ngoài mới xôn xao lên.


"Tốt! Rất rất tốt! Tất cả đều tốt! Đều tốt hết! Mọi người nhớ kỹ cảm giác này, phải duy trì đến khi quay chính thức!"


Tào Vĩ tìm đúng thời cơ mà tiến lên: "Vậy ý của Diêu là?"


Diêu Hải cười: "Còn đợi tôi nói sao, cô Hầu đã vừa lòng vậy, chắc chắn người xem cũng rất vừa lòng!"


Nguyên nhân mà Diêu Hải nói như vậy, chính là do ông rất vừa òng với biểu hiện của Thành Chích. Không chút yếu thế nào khi diễn chung với những diễn viên hạng nhất này, hơn nữa lại có thể diễn Ngũ Tuệ Dao sinh động như thế, kỹ thuật của thanh niên này thật đúng là không thể xem thường.


Hầu Quân Mi hơi hơi mỉm cười, không nói gì.


Tào Vĩ vui vẻ ra mặt, chạy nhanh lại muốn nói tin vui này với Thành Chích, lại thấy Thành Chích và ba người diễn viên chính Sầm Tiếu, Phương Lôi, Đào Ngữ Vọng xúm lại một chỗ mà nói gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.