Chương trước
Chương sau
Chương 11: Giải quyết nỗi lo

Tôi gần như thức trắng đêm. Nhìn mẹ đeo mặt nạ dưỡng khí nằm trong phòng ICU, trái tim tôi đau dữ dội. Cũng may có Lâm Băng Thanh ở bên cạnh bầu bạn.

Cuối cùng cũng đến tám giờ sáng, tôi lấy điện thoại của Lâm Băng Thanh gọi cho Trình Dịch Lâm, nhưng vừa có sóng thì tôi cũng nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tôi chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Băng Thanh đã vui mừng hô lên “anh Trình”.

Nhìn theo ánh mắt của Lâm Băng Thanh, thấy Trình Dịch Lâm đang đứng cách đó không xa. Anh ta cúi đầu nhìn điện thoại, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh ta, khiến cả người anh ta như được dát vàng, đẹp trai không dời nổi mắt.

Nhưng hình ảnh đẹp đẽ đó đã bị một câu nói phá vỡ.

“Cô muốn tìm tôi để nói chuyện đền bù đúng không?”, Trình Dịch Lâm cúp điện thoại đi đến trước mặt tôi và Lâm Băng Thanh, sắc mặt thản nhiên.

Tôi không ngờ anh ta lại nói toạc ra như thế, nhất thời không biết mở miệng thế nào.

Lâm Băng Thanh không để ý đến cảm xúc của tôi mà nói luôn: “Đúng vậy, anh Trình, anh có thể giúp Tĩnh Văn ly hôn với Tần Tuấn Phi không?”

Mặt tôi đỏ lên, trong lòng càng thêm lúng túng, không khỏi cúi đầu xuống, nhưng vẫn muốn dỏng tai lên nghe xem Trình Dịch Lâm sẽ nói sao.

“Tần Tuấn Phi kia quá khốn nạn”, Lâm Băng Thanh hậm hực cắn răng: “Anh Trình, Tĩnh Văn không đấu nổi Tần Tuấn Phi, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ phải nể mặt anh, anh giúp Tĩnh Văn được không?”

Trái tim tôi đập liên hồi, trong lòng bàn tay nắm chặt dính toàn mồ hôi. Lâm Băng Thanh đã nói hết rồi, khiến cho tôi chẳng biết mở miệng thế nào, nhưng liệu Trình Dịch Lâm có đồng ý?

“Ừ”, Trình Dịch Lâm nhàn nhạt đồng ý, lòng tôi siết lại, lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Anh ta đồng ý rồi sao?

Nhưng Trình Dịch Lâm lại tiếp tục nói: “Hai người chắc là chưa ăn đâu hả? Vừa ăn vừa nói nhé”.

Tôi không đoán được anh ta nghĩ gì, tâm trạng đang kích động bỗng như bị giội một thùng nước lạnh, nhất thời không biết nên mở miệng ra sao.

Lâm Băng Thanh thì kéo tay tôi, nhìn tôi nói: “Cậu và anh Trình đi ăn đi, tớ ở đây xem tình hình bác gái thế nào, có chuyện gì tớ cũng sẽ tiếp ứng được”.

Nhìn Lâm Băng Thanh nháy mắt liên tục với mình, tôi cũng đi theo Trình Dịch Lâm ra ngoài bệnh viện.

Quanh bệnh viện có không ít quán ăn, cũng đang là lúc đông khách.

“Muốn ăn món gì?”, anh ta đột nhiên hỏi.

“Gì, gì cũng được…”

Mặc dù đây chẳng phải lần đầu gặp Trình Dịch Lâm, nhưng tôi vẫn lo lắng vô cùng.

Anh ta khẽ gật đầu, nhìn quán mì trước mặt, nói: “Vậy vào đây ăn đi, nhìn cũng sạch sẽ”.

Tôi đi cùng Trình Dịch Lâm vào trong, mặc dù trong quán mở điều hòa nhưng sao tôi vẫn thấy rất nóng.

Trình Dịch Lâm ngồi đối diện tôi, đang nhìn menu trên tường. Anh ta mặc vest, trông rất đẹp trai và tràn đầy tinh thần, nhưng ngồi ở đây thì không hợp lắm.

Bình thường chắc anh ta sẽ ngồi ở chỗ khác nhỉ? Tôi thầm nghĩ.

“Cho một bát mì thịt bò nhỏ”, Trình Dịch Lâm nói với phục vụ, rồi hỏi tôi: “Cô ăn gì?”

“Giống anh đi”, tôi vội nói.

Trình Dịch Lâm cũng trả tiền luôn, mãi đến khi phục vụ cầm tiền quay đi thì tôi mới nhận ra dường như tôi nên trả tiền mới phải, dù gì cũng là tôi nhờ Trình Dịch Lâm giúp đỡ.

“Cô chắc chắn muốn ly hôn với Tần Tuấn Phi chứ?”, Trình Dịch Lâm phá vỡ không khí.

Lòng tôi siết chặt, gật đầu với anh ta: “Ừ”.

Không phải tôi muốn hay không, mà đây là lựa chọn duy nhất. Lâm Băng Thanh nói đúng, tôi và Tần Tuấn Phi không còn khả năng hòa hợp với nhau nữa rồi.

“Muốn tôi làm thế nào?”, Trình Dịch Lâm nói rất dễ nghe, giọng có chút từ tính, cũng chẳng để lộ cảm xúc.

Tôi không chắc chắn lắm, cẩn thận nhìn Trình Dịch Lâm, nói: “Băng Thanh nói anh có cách để Tần Tuấn Phi không làm ầm ĩ lên…”

Trình Dịch Lâm nhìn tôi, khẽ nhếch miệng, trái tim tôi đập càng nhanh hơn, không biết anh ta cười vậy là có ý gì.

“Băng Thanh lại bán đứng tôi rồi”, anh ta lạnh nhạt nói, vẫn giữ nụ cười: “Đúng, tôi có thể lấy tập đoàn Trình thị ra để gây áp lực cho nhà họ Tần, nhưng điều kiện tiên quyết là nhà bọn họ phải quan tâm đến công ty đó đã”.

“Nhưng theo như những gì tôi hiểu về Tần Tuấn Phi và Tần Tông Minh thì bọn họ sẽ không liều chết đến cùng với cô đâu”.

Nghe được đáp án này, sự lo lắng trong lòng tôi cuối cùng cũng được hạ xuống. Chính xác, Tần Tuấn Phi chắc chắn sẽ không hy sinh công ty vì tôi, như vậy thì tôi có thể thuận lợi ly hôn với Tần Tuấn Phi sao?

Tôi vui mừng cảm ơn anh ta liên tục, có lẽ vì cục đá trong lòng đã rơi xuống nên bớt thấy lo lắng đi nhiều.

“Ừm, cảm ơn anh tối qua đã giúp mẹ tôi trả viện phí, tôi sẽ từ từ trả lại cho anh…”

Mặc dù Lâm Băng Thanh nói mấy trăm ngàn với anh ta không là gì cả, nhưng tôi không thể lấy nhiều tiền của anh ta như vậy được.

Trình Dịch Lâm nhìn tôi thật lâu, hơi chau mày.

Tôi lại lo lắng, sợ anh ta không tin, bèn nói: “Tôi có thể viết giấy vay nợ, anh cho tôi xin số tài khoản, tôi sẽ trả anh theo tháng”.

Trình Dịch Lâm nhìn tôi với ánh mắt càng dị hơn, tôi lại càng lo lắng, đúng lúc phục vụ đưa mì tới thì mới phá tan bầu không khí.
Chương 12: Làm loạn tại chỗ

Tôi không biết liệu Trình Dịch Lâm có tin tôi hay không, còn Trình Dịch Lâm thì đưa đũa cho tôi, bình thản nói: “Được, cô ăn mì đi”.

Tôi vui mừng trong lòng, gật đầu cầm đũa: “Vậy lát nữa anh nhớ đưa số tài khoản cho tôi”.

Thấy Trình Dịch Lâm gật đầu cười, tôi mới hoàn toàn yên tâm.

Sau khi giải quyết xong nỗi lòng, tôi lập tức lấy lại khẩu vị, ngốn sạch bát mì. Nhưng khi ăn xong, tôi thấy Trình Dịch Lâm gần như chẳng hề động đũa.

Tôi vội lúng túng: “Ngại quá, chắc là anh ăn không quen mấy món này hả? Bây giờ tôi vẫn chưa có tiền, khi nào có lương tôi sẽ mời anh ăn nhé…”

Tôi bây giờ đúng là không có đồng nào trong người, quần áo còn là của Trình Dịch Lâm mua hộ, muốn mời anh ta ăn cũng khó.

“Không phải, mà là tôi ăn sáng rồi nên không đói”, Trình Dịch Lâm lạnh nhạt nói.

Tôi sửng sốt, anh ta ăn sáng rồi sao?

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, không khỏi xúc động, anh ta làm vậy là muốn tôi ăn sáng sao?

“Ừm, ra ngoài cũng lâu rồi, tôi phải quay về thôi”, tôi sợ bản thân nghĩ nhiều nên vội vàng đổi chủ đề.

Tôi bối rối đứng dậy, lại đâm vào ghế, cả người mất khống chế ngã ra sau.

Toi rồi…

Tôi thầm than một tiếng, nhưng Trình Dịch Lâm đã bắt lấy tay tôi, tôi mượn sức anh ta để cố gắng đứng vững.

“Cảm ơn anh”, tôi cúi đầu cảm ơn, càng không dám nhìn anh ta.

“Về thôi”, Trình Dịch Lâm buông tay, ra khỏi quán mì.

Tôi vô thức sờ cổ tay mình, mặc dù Trình Dịch Lâm cũng đã thả tay, nhưng chỗ bị Trình Dịch Lâm chạm vào cứ nóng phừng phừng như bị lửa đốt.

Trình Dịch Lâm nói sẽ đưa Lâm Băng Thanh về nhà nên quay lại phòng bệnh cùng tôi. Tôi đi sóng vai với anh ta, cảnh tượng ban nãy cứ liên tục hiện lên trong đầu tôi, khiến mặt tôi đỏ rực.

Không, không được nghĩ nhiều.

Tôi hít sâu một hơi, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì cả người tôi như hóa đá.

Cách tôi mấy bước là Tần Tuấn Phi và Cận Văn Thiến, thấy ánh mắt của Tần Tuấn Phi, tôi không khỏi rùng mình.

“Ơ, ai như Tĩnh Văn ấy nhỉ?”, Cận Văn Thiến cũng thấy tôi, bèn hưng phấn mở miệng với Tần Tuấn Phi.

Sắc mặt Tần Tuấn Phi xanh lét, đột nhiên bước lên nhìn chằm chằm vào tôi, đảo quanh tôi và Trình Dịch Lâm.

“Không như anh nghĩ đâu…”, tôi vô thức giải thích, nhưng vừa mới thốt lên thì lập tức khựng lại.

Tôi đã quyết định ly hôn với Tần Tuấn Phi, sao phải giải thích với anh ta chứ?

Tần Tuấn Phi thì năm lần bảy lượt đưa gái về nhà, quá đáng như thế rồi, tôi giải thích làm gì?

Tôi nắm chặt tay, cố gắng ép mình nhìn thẳng vào Tần Tuấn Phi. Tần Tuấn Phi rõ ràng có hơi sửng sốt, tôi thấy được sự bất ngờ trong mắt anh ta.

“Tĩnh Văn, anh trai này là ai đấy? Hôm qua cô đi tìm anh ta à? Cô đừng quên mình là gái đã có chồng nha”, Cận Văn Thiến lắc lư cái eo nhỏ, tiến lên nói.

Mặc dù là đang nói với tôi, nhưng ánh mắt cô ta vẫn dán chặt lên người Trình Dịch Lâm.

“Sao cô lại ở cạnh anh ta?”, Tần Tuấn Phi nhíu mày.

Tôi cười khẩy, trong lòng giận dữ.

Tần Tuấn Phi lấy đâu ra mặt mũi hỏi tại sao tôi lại ở cạnh Trình Dịch Lâm chứ? Sao anh ta không giải thích lý do anh ta đi cùng Cận Văn Thiến đi?

“Tần Tuấn Phi, ly hôn đi”, tôi bình thản nói, giọng nói trầm tĩnh đáng sợ.

Câu nói này đã nghẹn ở trong lòng tôi từ lâu, bây giờ có Trình Dịch Lâm hứa hẹn, tôi đã có lại dũng khí.

“Con mẹ nó cô nói cái gì cơ?”, Tần Tuấn Phi tức giận nói.

Cổ tôi tê rần, Tần Tuấn Phi đã bóp cổ tôi, cảm giác nghẹt thở ập đến, tôi sợ hãi vô cùng, theo phản xạ bắt lấy bàn tay của Tần Tuấn Phi.

Nhưng tôi còn chưa kịp chạm đến cổ tay anh ta thì đã có tiếng bụp vang lên.

Cổ tôi được thả lỏng, tôi hít thở thật sâu, thấy Tần Tuấn Phi đã bị đá ngã xuống đất.

Trình Dịch Lâm cũng đi lên một bước, bảo vệ tôi. Ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh ta, tôi bỗng thấy ấm áp, có cảm giác rất an tâm.

“Ly hôn với Tĩnh Văn đi”, Trình Dịch Lâm lạnh lùng nói.

Tôi lo lắng nhìn phản ứng của Tần Tuấn Phi, sắc mặt anh ta khó coi vô cùng, đen sì lại như than.

“Đừng mơ!”, anh ta cắn răng nói, nhìn chằm chằm tôi: “Lạc Tĩnh Văn, cô đang ngoại tình trước mặt tôi đấy à? Đừng quên cô vẫn là vợ tôi!”

“Anh có tư cách gì mà nói? Một tháng qua anh dẫn gái về bao nhiêu lần? Anh đâu có coi tôi là vợ…”

Mặc dù đã quyết định ly hôn, nhưng nói ra tôi vẫn thấy rất ấm ức.

Lòng tôi đau đớn, tôi cắn răng để mình không khóc. Tôi đã thề mình sẽ không bao giờ khóc vì Tần Tuấn Phi nữa.

“Ha, sao cô không nói những chuyện cô làm trước hôn lễ đi?”, mặt Tần Tuấn Phi vặn vẹo, đột nhiên hét lên: “Lạc Tĩnh Văn này là vợ tôi! Nhưng ngay trước ngày kết hôn cô ta lại đi ngủ với người đàn ông khác!”

“Bây giờ lại vì hắn ta mà đòi ly hôn tôi!”

“Anh bị điên à!”, tôi kinh hãi nhìn Tần Tuấn Phi, muốn chặn họng anh ta lại.
Chương 13: Có thai ngoài ý muốn

Tình hình ở đây đã khiến người khác chú ý đến, bây giờ Tần Tuấn Phi vừa hô lên càng kéo nhiều người xông tới.

“Sao? Cô dám làm ra chuyện thấp hèn như thế mà còn không để tôi nói?”, Tần Tuấn Phi nhe răng cười, tiếng gọi lớn hơn mấy phần.

Tôi tức giận đến run rẩy cả người, vung tay lên tát anh ta một cái.

“Khốn kiếp…”, tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

Cái tát này vô cùng vang dội, khiến tôi cực kỳ hả giận, nhưng cũng đã hoàn toàn chọc giận Tần Tuấn Phi.

Anh ta kéo tóc của tôi, mạnh mẽ vung lên làm tôi ngã xuống đất.

Tần Tuấn Phi vung nắm đấm về phía tôi, tôi sợ hãi đến không thở nổi, cả người căng cứng không động đậy được.

Tôi thấy Trình Dịch Lâm đã xông về phía Tần Tuấn Phi, nhưng tôi cũng chẳng biết sau đó có chuyện gì xảy ra nữa, vì mắt tôi đã tối sầm lại, ngất đi.

Khi tỉnh lại thì tôi đang nằm trong phòng bệnh, Trình Dịch Lâm và Lâm Băng Thanh ngồi bên cạnh giường tôi.

Thấy không có Tần Tuấn Phi và Cận Văn Thiến ở đây, tôi mới đỡ lo.

“Tĩnh Văn, cậu…”, Lâm Băng Thanh nắm tay tôi, vẻ mặt phức tạp.

Tôi nhíu mày, trong lòng hồ nghi, sau đó lại nghe được giọng nói của Trình Dịch Lâm.

“Cô mang thai, bác sĩ bảo cô mệt nhọc quá độ, cộng thêm lo lắng cho nên mới đột ngột té xỉu”.

Não tôi khựng lại, cả người kinh hãi.

Tôi mang thai ư? Vậy đứa bé là…

Nhớ lại ký ức đêm đó, tôi và Tần Tuấn Phi vẫn chưa hề xảy ra quan hệ, đứa bé này chắc chắn là của Trình Dịch Lâm.

Nhưng tôi nên nói thế nào? Trình Dịch Lâm sẽ nhận sao?

Trái tim tôi đập loạn lên, hai tay không tự chủ đặt vào phần bụng bằng phẳng của mình, im lặng không nói.

Chuyện đêm đó là ngoài ý muốn, đứa bé này cũng là ngoài ý muốn của ngoài ý muốn. Tôi không nghĩ đến việc mượn chuyện đêm đó để dựa vào Trình Dịch Lâm, nên cũng chẳng mong ước gì xa xôi như kiểu mẹ nương nhờ con.

Đứa bé này không thể giữ lại.

“Tần Tuấn Phi đồng ý ly hôn rồi, đứa bé này chắc hẳn là của tôi nhỉ”.

Tôi ngây người, không nghĩ tới Trình Dịch Lâm sẽ nhắc đến chuyện này.

Nhưng anh ta đang thăm dò tôi hay đang tìm bằng chứng đây?

“Tôi sẽ bỏ thai, sẽ không làm phiền anh đâu…”, tôi gian nan nói, không trả lời câu kia của anh, coi như là chấp nhận.

Trình Dịch Lâm có thân phận như thế, dĩ nhiên không mong muốn có người phụ nữ nào ra ngoài nói linh tinh. Anh ta đã giúp tôi rất nhiều, tôi cảm kích anh ta nhiều hơn là hận, nên cũng không muốn gây phiền toái cho anh ta.

“Không, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện”.

Nói chuyện? Tôi ngơ ngác nhìn Trình Dịch Lâm.

“Đứa bé này…”, Trình Dịch Lâm trầm ngâm một chút, cuối cùng nhìn tôi nói: “Sinh ra đi”.

Tôi hoàn toàn sửng sốt, còn khiếp sợ hơn cả lúc biết mình mang thai.

Trình Dịch Lâm bảo tôi sinh đứa bé ra? Anh ta có ý gì? Anh ta không sợ tôi sẽ làm phiền anh ta ư?

“Anh Trình, anh muốn…”, Lâm Băng Thanh cũng không tin nổi, đáy mắt còn có mấy phần kích động.

Nhưng Trình Dịch Lâm lại cực kỳ bình tĩnh.

“Tôi cần một đứa con, tập đoàn Trình thị cần một người thừa kế. Cô sinh con ra, tôi sẽ thanh toán toàn bộ chi phí, cũng sẽ đền bù cô”, Trình Dịch Lâm nói, lông mày kiên nghị kia hơi nhíu lại.

Tôi sửng sốt một lúc mới hiểu ý anh ta, vẫn nhìn anh ta với ánh mắt khó tin.

Tôi đương nhiên không cho rằng Trình Dịch Lâm muốn lấy tôi, hơn nữa anh ta nói rất rõ, anh ta cần một người con chứ không phải một người vợ.

Tôi kinh ngạc là vì Trình Dịch Lâm lại đồng ý để con tôi làm người thừa kế tập đoàn Trình thị, nhưng tôi lại khó chấp nhận sự sắp xếp này.

“Anh muốn tôi bán con à?”, tôi run rẩy nói, Trình Dịch Lâm đúng là có ý này mà.

Lồng ngực tôi phập phồng, mặc dù tôi thiếu tiền, nhưng bảo tôi đổi con lấy tiền thì tôi không làm được.

Trình Dịch Lâm hơi sửng sốt, càng chau mày chặt hơn: “Cô không cần phải hiểu như thế”.

Anh ta rút bao thuốc ra theo thói quen, nhưng nhận ra đây là bệnh viện nên chỉ cầm điếu thuốc trong tay chứ không đốt.

“Nếu tôi chỉ đơn giản là muốn một đứa con thì có quá nhiều người tình nguyện mang thai hộ, việc gì phải tìm cô”, Trình Dịch Lâm nhìn tôi, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ.

Tôi im lặng, Trình Dịch Lâm nói đúng, anh ta muốn một đứa con thì quá dễ dàng.

Tôi mang thai ngoài ý muốn như vậy có được coi là may mắn không? Tôi tự giễu nghĩ, nhưng không muốn đối mặt với Trình Dịch Lâm.

“Tôi sẽ không ép cô, cô muốn sinh hay bỏ thì cô tự quyết định, nếu sinh ra thì chúng ta có thể nói kỹ hơn về điều kiện”.

Trình Dịch Lâm nói, không thể không nhận xét rằng thái độ của anh ta làm tôi thoải mái hơn nhiều.

Tôi chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình rối như tơ vò, cắn chặt răng, khống chế cảm xúc của mình.

“Anh Trình, anh để Tĩnh Văn nghĩ kỹ được không? Chuyện này cũng không gấp được mà”, Lâm Băng Thanh lo lắng nói.

Trình Dịch Lâm gật đầu: “Công ty tôi có việc, tối tôi quay lại”.

Nhưng anh ta vừa quay đi thì hơi dừng lại, nghiêng đầu nghiêm túc nói với tôi: “Dù gì thì tôi cũng là bố đứa bé, trước khi được tôi đồng ý thì cô không được tự ý bỏ con, nếu không cô sẽ phải tự gánh lấy hậu quả đấy”.
Chương 14: Trèo cao

Trình Dịch Lâm rời đi, lúc này tôi mới được Lâm Băng Thanh kể cho nghe chuyện gì đã xảy ra.

Trình Dịch Lâm ôm tôi đi kiểm tra, Tần Tuấn Phi và Cận Văn Thiến không hề có mặt.

Tôi không biết Trình Dịch Lâm đã nói gì với Tần Tuấn Phi, nhưng khi nãy Trình Dịch Lâm bảo Tần Tuấn Phi đã đồng ý ly hôn, nên chắc là Trình Dịch Lâm đã lấy công ty nhà họ Tần ra để uy hiếp.

Nhưng tôi không ngờ bên nhà họ lại nhanh đến thế.

Rất nhiều tiếng bước chân vang lên, cửa phòng bệnh của tôi bị đẩy ra, người đi vào là Trương Mỹ Nga và Tần Tuấn Phi, đương nhiên có cả Cận Văn Thiến nữa.

“Chúc mừng, chưa gì mày đã trèo cao được rồi”, Trương Mỹ Nga vừa thấy tôi đã mở miệng trào phúng.

Bà ta nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt tóe lửa, nhưng lại không hề đánh tôi.

“Các người đến đây làm gì?”, Lâm Băng Thanh bỗng nhiên đứng trước mặt tôi, bảo vệ tôi phía sau.

Cận Văn Thiến cười quái dị: “Chúng tôi đến làm gì? Không phải muốn ly hôn hay sao, nằm đó làm gì? Dậy đi thôi. Trèo cao được rồi nên thân thể cũng yếu theo à?”

Ly hôn?

Bọn họ hung hăng đến đây là để đi làm thủ tục ly hôn ư?

Tôi không khỏi tò mò xem Trình Dịch Lâm đã làm gì mà khiến nhà họ Tần chủ động đến vậy.

“Lạc Tĩnh Văn, coi như cô giỏi, khiến cho Trình Dịch Lâm ra mặt giúp cô”, Tần Tuấn Phi một mực im lặng bỗng nói.

Ánh mắt anh ta sầm lại, góc mắt còn có vết bầm, khóe miệng cũng sưng lên.

“Nhưng cô cũng đừng mơ được lấy chồng nhà giàu, anh ta sẽ không lấy dạng người như cô đâu”, giọng nói của anh ta tràn ngập sự trào phúng và khinh bỉ.

Tôi mím môi, chỉ nhìn mặt Tần Tuấn Phi.

Trước khi ngất đi thì mặt của Tần Tuấn Phi vẫn ổn, nhưng bây giờ lại thành ra thế này.

Đây là do Trình Dịch Lâm làm sao?

Lòng tôi khẽ động, có chút thoải mái.

Trong một tháng qua, Tần Tuấn Phi có không ít lần đánh tôi, bây giờ thấy anh ta bị thương thì tôi cũng sảng khoái.

“Còn chần chừ gì nữa? Đứng dậy ra ủy ban làm thủ tục ly hôn thôi”, Trương Mỹ Nga thúc giục, tôi thấy bà ta đang tức giận lắm nhưng lại cố gắng kiềm chế.

Mọi chuyện có vẻ hơi kịch, trước kia là tôi cầu xin Tần Tuấn Phi ly hôn nhưng sợ anh ta không đồng ý, bây giờ thì bọn họ vội vàng xin ly hôn.

Tôi và Lâm Băng Thanh cùng đi với bọn họ đến ủy ban, cầm được giấy ly hôn làm tôi thở phào một hơi.

Mọi thủ tục đều cực kỳ thuận lợi, đến mức tôi cũng không dám tin, có chút bất an.

“Ly hôn rồi, cô bảo Trình Dịch Lâm thu tay lại đi”, giọng nói âm trầm của Tần Tuấn Phi đột nhiên vang lên.

Tôi giật mình, kinh ngạc quay lại nhìn anh ta, chau mày hỏi: “Thu tay?”

“Ha, vẫn giả vờ à?”, Tần Tuấn Phi cười khẩy.

Trương Mỹ Nga bước lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trình Dịch Lâm nói nếu Tần Tuấn Phi không ly hôn với mày thì ngày đầu tiên nhà họ Tần sẽ bị lỗ năm triệu, ngày thứ hai lỗ mười triệu, cứ thế tăng lên. Lạc Tĩnh Văn, mày có biết làm vậy là nhà họ Tần tổn thất bao nhiêu không hả?”

Nghe vậy, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao nhà họ Tần vội ly hôn như thế. Tôi không ngờ Trình Dịch Lâm lại làm đến mức này vì tôi, nhưng cách này là có hiệu lực nhất với bọn họ rồi.

Tần Tuấn Phi nhìn chằm chằm tôi: “Lạc Tĩnh Văn, tôi đã coi thường cô”.

Lòng tôi run rẩy, cười nhạo: “Anh đâu chỉ xem thường tôi mỗi chuyện này”.

“Khốn kiếp”.

“Cũng không bằng anh được!”, tôi không khách khí mắng lại.

Tần Tuấn Phi không ngờ tôi sẽ chửi lại, sửng sốt một chút mới tỉnh táo lại và muốn đánh tôi, nhưng Lâm Băng Thanh đã cản trước mặt tôi, còn Trương Mỹ Nga và Cận Văn Thiến thì cản Tần Tuấn Phi lại.

“Tuấn Phi, đừng kích động, đừng… Anh quên lời Trình Dịch Lâm nói à?”, Cận Văn Thiến vội khuyên.

Tôi nhíu mày, Trình Dịch Lâm đã nói gì vậy?

“Lạc Tĩnh Văn, tốt nhất là cô nên ôm chặt cành cao này đi, phải ôm chặt vào!”, Tần Tuấn Phi gào lên như một con dã thú, Cận Văn Thiến và Trương Mỹ Nga cũng không giữ nổi.

Lâm Băng Thanh thừa cơ kéo tôi lên xe, nhưng lúc lên xe lại nghe được một tin tức không tốt, khiến niềm vui vì ly hôn thành công đã nhạt đi mấy phần.

Chuyện Tần Tuấn Phi làm loạn hôm nay đã gây nên ảnh hưởng xấu, khiến Lâm Băng Thanh cũng bị giám đốc bệnh viện gọi đến hỏi chuyện.

Mặc dù Lâm Băng Thanh đã hết lòng nói đỡ tôi, nhưng tôi vẫn bị đuổi khỏi bệnh viện.

Tôi đã nợ Trình Dịch Lâm một trăm ngàn rồi, bệnh tình của mẹ thì chưa ổn định, cần nhiều tiền mua thuốc, một trăm ngàn này chưa chắc đã đủ.

Còn cả tiền sính lễ của Tần Tuấn Phi…

Mặc dù tôi và Tần Tuấn Phi đã làm xong thủ tục ly hôn, nhưng tôi không tin nhà họ Tần sẽ tha cho tôi như thế.

Tôi rất cần tiền, nhưng lại mất việc, bệnh viện thành phố là nơi tốt nhất thành phố Hải rồi, nếu bị đuổi ở đây thì nơi nào sẽ thuê tôi chứ?

Nghĩ đến đây, tôi thật sự có cảm giác khóc không ra nước mắt.

“Tĩnh Văn”, Lâm Băng Thanh đột nhiên nói: “Chuyện mà anh Trình nói đó, cậu định làm gì?”
Chương 15: Bị bắt cóc

Trái tim tôi đập loạn hơn, Lâm Băng Thanh cẩn thận nhìn tôi nói: “Vậy cậu có cần tớ hỏi anh Trình xem anh ấy có ý gì không?”

“Mặc dù tớ với anh Trình không nói chuyện thường xuyên, nhưng anh ấy rất tốt, mặc dù trông lạnh lùng vậy thôi, nhưng mà…"

Tôi không nghe rõ đoạn sau Lâm Băng Thanh nói gì, nhưng bất giác nghĩ đến việc Trình Dịch Lâm nói sẽ thanh toán toàn bộ chi phí, hơn nữa sẽ đền bù cho tôi.

Tôi đặt tay lên bụng mình theo bản năng, trái tim cũng siết lại từng chút.

Không sai, tôi cần tiền, rất cần tiền.

Lâm Băng Thanh đưa tôi về bệnh viện, chủ nhiệm Lý nói tình hình của mẹ tôi tương đối ổn định, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ở lại theo dõi thêm ngày mai nữa thì có thể chuyể đến phòng bệnh bình thường.

Tôi biết chuyển từ phòng ICU đến phòng bình thường đã là tình huống nhanh nhất rồi, đáng lý nên ở thêm vài ngày thì tốt.

Nhưng mặc dù tôi rất lo cho tình hình của mẹ nhưng giá cả của phòng ICU rất cao, không gánh nổi.

Tôi bảo Lâm Băng Thanh về nhà nghỉ ngơi trước, còn mình thì ở bên ngoài phòng bệnh của mẹ.

Thấy mẹ vẫn hôn mê như cũ, lòng tôi như bị đao cứa.

Phải làm sao đây? Tôi phải đồng ý với yêu cầu của Trình Dịch Lâm sao?

Bảo hiểm y tế có hạn, tối qua tuy Trình Dịch Lâm đã trả một trăm ngàn trước, nhưng trừ đi tiền phẫu thuật thì số còn lại không đủ để mẹ ở trong phòng ICU một tuần.

Tôi rất cần tiền, thực sự rất cần.

Tôi tựa vào vách tường lạnh lẽo của bệnh viện, bất lực ngồi xổm xuống, trái tim rối ren.

“Tĩnh Văn, sao lại ngồi xổm ở đây?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, tôi sửng sốt, ngẩng đầu lên thì thấy bố dượng và Vương Đại Tráng đứng trước mặt mình.

Từ khi mẹ tôi nằm viện đến nay, Vương Đại Tráng chưa hề xuất hiện, mấy hôm trước bố dượng tôi về nhà, sao hôm nay bọn họ lại tới đây?

Tôi nghi hoặc đứng lên, nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên hai chân tê rần, nhất thời đứng không vững.

“Cẩn thận”, bố dượng nói, vươn tay ra đỡ tôi.

Tôi muốn tránh theo bản năng, nhưng ngay sau đó thì đụng phải một lồng ngực rắn chắc.

Tôi còn chưa kịp xin lỗi thì Vương Đại Tráng đã bắt lấy tay tôi.

“Anh muốn làm… hự…”, trong lòng tôi dấy lên một dự cảm xấu.

Nhưng tôi còn chưa nói xong thì tôi đã bị Vương Đại Tráng bịt miệng.

Một mùi gay mũi xộc lên, tôi hoảng hốt, nín thở lại, nhấc chân lên muốn giẫm ra sau.

Nhưng Vương Đại Tráng có vẻ như đã ngờ được rằng tôi sẽ làm thế nên kẹp luôn vào chân tôi, tay bịt miệng tôi càng mạnh hơn.

Trong lúc giãy dụa, bố dượng tôi đi đến trước mặt tôi, kích động hét lên: “Tĩnh Văn? Con bị ngất à? Mau đưa con bé về nhà nghỉ ngơi…”

Tôi hoảng sợ trừng to mắt nhìn ông ta, thân thể lại càng ngày càng yếu đi, sau đó bóng tối vô tận đánh tới, tôi hoàn toàn xụi lơ.

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đang nằm trên một cái giường lớn.

Đây là đâu?

Tôi biết rõ trên tay bịt miệng tôi của Vương Đại Tráng có bôi thuốc mê, bọn họ muốn bắt cóc tôi, nhưng sao họ lại muốn làm vậy?

Tôi giãy dụa muốn đứng dậy, lại phát hiện thân thể không thể động đậy.

“Tỉnh rồi à?”, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, tôi nhất thời cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Đây là giọng của Tần Tuấn Phi!

Một loạt âm thanh quái dị vang lên, ánh sáng trong phòng đột nhiên trở nên chói mắt.

Tôi bất giác nheo mắt lại, nhìn thấy nóc trần nhà bỗng co lại, lộ ra những mảng gương lớn.

Mà qua tấm gương, tôi thấy bản thân bị trói vào giường theo hình chữ đại.

Tần Tuấn Phi muốn làm gì?!

Tôi càng thêm sợ hãi, thấy ở trong gương Tần Tuấn Phi đang dần dần đi tới.

“Lạc Tĩnh Văn, không ngờ đúng không? Bố cô lại chịu giúp tôi”, Tần Tuấn Phi ngồi ở bên giường, vươn tay tát tôi, sắc mặt sầm lại.

Mặt tôi đau đớn nhưng lại không tránh ra được, tay tôi bị dây thừng siết đến nhức nhối.

Bố dượng tôi và Vương Đại Tráng đang giúp Tần Tuấn Phi ư? Bảo sao bọn họ lại tới bệnh viện!

Tôi vừa giận vừa lo, Tần Tuấn Phi đột nhiên lại nằm đè lên người tôi, cả chiếc giường bỗng lún xuống.

Tôi hét liên, giãy dụa muốn tránh nhưng dây thừng đã trói cho tôi bất động.

“Anh muốn làm gì…”, giọng tôi run rẩy.

“Lạc Tĩnh Văn, tôi theo đuổi cô bao lâu, kết hôn với cô hơn một tháng rồi mà chưa từng động vào cô, tôi cũng thiệt thòi mà?”

Tôi kinh hãi, anh ta bắt cóc tôi là để làm việc này ư?

“Anh không thể…”

“Vì sao lại không?”, giọng nói lạnh lẽo của Tần Tuấn Phi cắt ngang tôi.

“Lạc Tĩnh Văn, tôi nói cho cô biết, tôi không chỉ sẽ chơi cô mà còn quay video lại cho Trình Dịch Lâm xem nữa, để xem anh ta có thèm con đàn bà hư hỏng như cô không!”

Lòng tôi trầm xuống, quả nhiên nhìn thấy một cái camera ở bên giường.

“Anh điên rồi! Thả tôi ra… anh đang bắt cóc đấy! Bắt cóc là phạm pháp!”, tôi dùng toàn bộ sức lực mình có để chống trả.

“Phạm pháp?”, giọng Tần Tuấn Phi giương cao.

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, cười khẩy: “Cô tưởng có Trình Dịch Lâm giúp thì cô đấu được tôi à?”

Cả người tôi bị đè nặng, Tần Tuấn Phi đã đè lên người tôi, sau đó một tiếng “xẹt” vang lên, áo của tôi đã bị anh ta xé rách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.