Gần thị trấn có một con sông nhỏ, nối liền nơi thành phố với vùng nông thôn, quanh năm nước chảy xiết. Con sông ấy cách trường tới cả km, lại hay bị mấy bà mấy mẹ vứt rác xung quanh, thành ra đám trẻ con trong trấn cũng chẳng thiết tha gì chơi ở đó. Cây cầu làm bằng đá có từ cả trăm năm trước vẫn đứng sừng sững ở đó, nối liền hai bờ vắng vẻ. Trên thân cầu, rêu xanh bám thành một mảng lớn, quấn quýt quanh chân cầu, chìm sâu dưới mặt sông.
Cây cầu chẳng dài cũng chẳng cao, đứng từ bên kia vẫn có thể nhìn rõ cánh đồng xanh bạt ngàn hai bên đường và những ngôi nhà mờ đục phía xa.
Một lần Tố Anh Đức đi theo Thẩm Quyền, nó đã thấy hắn tới nơi này.
Dưới chân cầu có một chiếc hộp làm từ bìa các tông cũ kĩ đặt gần đống rác. Cứ mỗi lần Thẩm Quyền đến đây, hắn sẽ bê đống rác xung quanh đi, chừa chỗ cho con mèo sọc cam bên trong hộp. Nó gầy yếu như một que củi biết đi, lông cơ thể bẩn đến khó coi, bốc ra mùi hôi thối đặc trưng của đống rác thải chung quanh.
Thẩm Quyền tìm thấy nó trong một lần làm rớt đồ xuống chân cầu. Hồng Nhung bị dị ứng với lông mèo, lúc hắn xin mẹ nhận nuôi con mèo này mới biết bèn đặt nó trở về chỗ cũ. Cứ khoảng 2 ngày một lần, Thẩm Quyền sẽ mang đồ ăn tới cho nó, giúp con mèo ấy tắm rửa sạch sẽ.
Thằng Vũ thấy vậy bèn nảy ra một kế.
Từ sau lần Thẩm Quyền tạt mực lên bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-buom-thoat-xac/985408/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.