Lại một ngày dài trôi qua với cuộc sống của Băng Băng, những thứ khác đang chờ đợi cô vào ngày mai. Băng Băng nhìn ra ngoài cửa sổ của phòng bệnh mẹ cô đang nằm khẽ cười. Thấy cô cười vu vơ, Diêu Nhi lấy tay che miệng cười rồi nhẹ nhàng trêu cô: - Băng Băng à, con gái của mẹ biết tương tư rồi đó ư, mừng ghê sắp có cỗ ăn sớm rồi.
- Mẹ đúng là, mẹ không hiểu con hay sao mà mẹ nói con tương tư ai đó cơ chứ, thiệt là hết nói nổi- Băng Băng quay lại với vẻ mặt trông đáng cười, hai gò má được đưa cao lên vì phần má thì phồng như bánh bao ý.
- Ra là vậy, thế mà cứ để mẹ tưởng tượng linh tinh không, nhưng mà nói vậy chứ, lỡ may mẹ ra đi đột ngột thì con biết tính sao giờ, mẹ thật có lỗi. - Đang nói chuyện vui thì lòng Diêu Nhi lại trầm xuống, nói những lời bâng quơ. Bà nhìn ra cửa sổ, bầu trời trong xanh không một gợn mây, vài chú chim bay qua bay lại cửa sổ, liệu con gái bà với cái xã hội kia thì sẽ ra làm sao nữa, nghĩ đến đây vài giọt nước mắt của bà khẽ rơi xuống.
- Mẹ à, đang nói chuyện vui mà sao mẹ lại khóc chứ? Với lại tình trạng của mẹ có tiến triển rất tốt, thì lo gì không có ngày mẹ xuất viện. Đừng có nói mấy lời linh tinh vậy, con gái mẹ sẽ buồn lắm đó, nhất định con sẽ thực hiện bằng được ước mơ của mẹ, rồi có một gia đình nhỏ, mẹ cứ chờ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-anh-hao-quang/50426/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.