- Giờ các người vẫn không chịu đi phải không? Được tôi sẽ gọi cảnh sát... - Băng Băng vừa giữ chặt chỗ mới bị thương vừa quát tháo. - Tao sẽ bỏ qua cho mày lần này nhưng tao se còn quay lại lấy tiền, nhớ mặt tao đấy. Bọn mày đi thôi. - Tên đại ca nói.
Bọn chúng vừa ra khỏi quán, Băng Băng không còn chịu được nữa mà ngã xuống, không chỉ cánh tay, cô còn bị tên kia chém vào vai, máu vẫn cứ rơi xuống sàn. Mỹ Kiều, Lâm Khang và Lâm Khiêm bấy giờ mới bình tĩnh lai, nhanh chạy đến đỡ cô.
- Nè, cậu biết võ sao? - Mỹ Kiều thắc mắc.
- Kiều lúc này không phải để nói chuyện đó, cậu không thấy Băng Băng bị thương sao? - Lâm Khang la lên.
- Vậy thì đã làm sao? Cậu cũng có giúp ích gì được đâu, chỉ được cái học giỏi, con nhà giàu thôi.
- Còn cậu thì là tiểu thư danh giá, học giỏi, con nhà giàu, liệu có khác gì tớ.
- Hai bọn em có thôi đi không! Bạn em đang bị thương đấy. - Quay sang Băng Băng. - Nhà cô có hộp cứu thương không?
- Cái đó ở trên phòng ngủ của tôi, trên lầu hai lận. Tôi không sao, có thể tự đi lấy rồi băng bó được, mọi người cứ ngồi đó đi. - Mặt Băng Băng biến sắc, cô nhăn mặt, những nếp nhăn xô lại, vài giọt mồ hôi tuôn rơi trên gò má.
- Ngồi im đó đi. - Lâm Khiêm kiên quyết. Kiều, em lên phòng Băng Băng lấy hộp cứu thương xuống đây cho anh.
- Còn em thì sao, em không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-anh-hao-quang/50424/chuong-2-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.