Vừa về đến nhà, Băng Băng thấy mẹ đang nhặt rau liền kêu lên. - Oa mẹ nhặt rau kìa.
- Làm như lần đầu thấy mẹ làm việc này không bằng. - Diêu Nhi nhìn con gái mỉm cười.
- Thế này là sắp đến giờ cơm rồi. Yeah...
- Vừa về đến nhà là đòi ăn cơm, may mà mẹ chưa cho con ăn quá mức. Mà đi học về không chào hỏi mẹ sao?
- Thưa Diêu phu nhân, con gái Diêu Băng Băng của người đã về rôi ạ. Hihi.
Nói xong cô sà vào lòng mẹ, hít một hơi thật sâu, lấy chiếc mũi dụi dụi vào vai mẹ. Diêu Nhi xoa đầu cô, cười nói:
- Cứ bảo bản thân đã là người lớn mà vậy đấy, cứ ôm mẹ suốt ngày thế này thì bao giờ mới có thể lấy chồng.
- Mẹ kìa, con đã lớn thiệt nhưng vẫn là con gái bé bỏng của mẹ mà.
- Hôm sau về sớm lo vào bếp mà nấu cơm, nấu ăn thì khỏi chê mà cứ toàn ăn đồ ăn mẹ nấu.
- Mẹ nấu ăn tuyệt nhất mà, sao con có thể sánh bằng được. Hihi..
- Cái con bé này, thôi đi lên lầu tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm.
- Tuân lệnh.
Cuộc sống của cô đơn giản chỉ thế là được, Thiếu vắng người cha, trụ cột gia đình nhưng cô vẫn luôn mỉm cười vì đã có một người mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả vì cô. Băng Băng yêu mẹ cô rất nhiều.
Tắm xong ngồi vào bàn ăn, những giọt nước thấm trên mái tóc Băng Băng nhỏ xuống bàn, mẹ cô thấy vậy liền cầm chiếc khăn lau cho cô. Thấy con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-anh-hao-quang/50422/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.