- Cô không phải Băng Băng bạn chúng tôi, tại sao cô lại dám lừa dối rồi áp đặt mình vào cô ấy, hả? Đồ dối trá, dù cô có nói gì tôi cũng không tin đâu? - Nghe mình đi, thực sự chuyện này mình cũng muốn nói cho mọi người biết nhưng chuyện riêng của tớ không cho phép điều đó vậy nên....
- Vậy nên cô lừa chúng tôi, ngoạn mục lắm! Tôi không muốn nói chuyện với loại người như cô. Tôi đi trước. Ai muốn thì ở lại.
Mỹ Kiều chạy thẳng một mạch ra cửa, Ahim nói với Lâm Khang:
- Cậu chạy theo cậu ấy đi, tớ hơi lo... coi như giúp mình...
- Kệ cậu ấy đi, dù gì thì Kiều cũng có thể tự lo cho bản thân, cô ấy không cần ai quản cả, nhưng mà cậu như thế cũng không thể chấp nhận được. sao lại lừa mọi người?
- Coi như tớ xin cậu, hãy đi theo Kiều, chuyện này tớ sẽ nói sau... Làm ơn.
- Được nhưng tớ không chắc mình có thể làm cậu ấy hồi tâm chuyển ý? Chuyện đó cậu phải tự lực thôi...
- Không sao, cậu cứ đi đi.
Chưa đầy năm phút sau, Lâm Khang chạy theo Mỹ Kiều.
- Kiều cậu từ từ đã nào?
- Từ cái gì, cậu tin cô ta sao?
- Chúng ta chưa biết gì thì đừng có đoán mò thế chứ?
- Nhìn mặt tớ quan tâm lắm sao? Tùy cậu tôi nhưng tớ không sao tin được, Băng Băng lại có thể thay đổi nhiều đến thế?
- Đã vậy thì ta càng phải tìm hiểu để xem cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-anh-hao-quang/2126488/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.