Đoạn Minh Dương sau khi nghe xong câu này thì sắc mặt có thể nói là rất đặc sắc.
Rõ ràng là trong sự kinh ngạc còn xen lần với chút cảm động, áy náy, và một tia gượng gạo khi nghe được tin vui.
"Anh... để tóc dài vì tôi sao?"
"Nếu không thì còn vì ai chứ?" Trong lòng Lê Lạc cười thầm, trên mặt lại rất nghiêm túc, "Giám đốc Đoạn à, đừng nhìn tôi có vẻ ngông vậy, chứ từ đầu đến cuối, tôi chỉ đắm trên mỗi một bờ biển* là cậu thôi đó."
Đôi mắt vẫn luôn u ám kia của Đoạn Minh Dương, khẽ sáng lên.
Tiếp đó hắn thả lỏng tay ra, cơ thể nặng nề trực tiếp đè thẳng xuống, tựa như là tất cả những dây thần kinh đều được thả lỏng, hắn thở ra một hơi thật dài, gương mặt chôn vào nơi hõm cổ tóc dài của anh, hôn thật khẽ.
"Tôi tưởng là... anh đắm ở sông**."
Lê Lạc liền phản ứng ngay: "Giang Lưu Thâm? Sao cậu lại nhắc cậu ta nữa rồi? Không phải đã nói rồi sao? Tôi với cậu ta——"
Anh ngừng lại, đột nhiên nhận ra được vấn đề nằm ở đâu rồi.
"... Không lẽ cậu nghĩ là, tôi để tóc dài vì cậu ta đó chứ?"
Đoạn Minh Dương: "Không phải là anh từng cá cược với anh ta sao?"
Lê Lạc bật cười: "Đó chỉ là lúc bắt đầu! Sau này đều là vì cậu hết! Mẹ nó... Hóa ra là cậu đã hiểu lầm từ khi đó rồi sao? Tôi còn tưởng là do fans nữa chứ... Dám hỏi vậy thì có phải là đã uổng công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-anh-binh-minh/3423448/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.