Trong hành lang vắng lặng yên ắng đến mức tựa như tách biệt với thế giới.
"...Lãng mạn sao? Tôi thấy ngốc quá."
Lê Lạc cười cười, trong đôi mắt ngược sáng tựa như có tia sáng nhỏ nhoi đang mờ mờ ẩn hiện.
"Quá ngốc rồi, tên ngốc đó."
Tô Chỉ cũng cười: "Thấy cậu ấy ngốc, thì để cho cậu ấy hiểu đi."
"Ừm, tôi biết mà."
Lê Lạc đi đến cửa phòng nghỉ ngơi, tay đặt lên tay nắm cửa, đột nhiên quay đầu lại: "Cô Tô."
Tô Chỉ: "Hử?"
Lê Lạc: "Xin lỗi."
Tô Chỉ ngây ra, sau đó bật cười: "Xin lỗi cái gì, hình cũng không phải là do anh đặt vào. Nếu như nhất định phải nói, thì nói tiếng cảm ơn đi, nếu như không phải là tấm hình của tôi che mất ở trên, mấy năm nay người phải chịu tội có lẽ là anh rồi."
Lê Lạc biết cô đang đùa, nhưng mà vẫn thật nghiêm túc trả lời: "Cám ơn cô, nếu như sau này có gì cần tôi giúp đỡ, thi tôi sẽ không từ chối."
"Đây là anh nói đó nhé." Tô Chỉ cười, "Nếu như tôi đến lúc đó bị chồng cũ hắt nước bẩn vu khống, anh nhất định phải chống lưng cho tôi đó."
Lê Lạc làm dấu tay ok: "Tôi chắc chắn sẽ để cho hắn ta biết được cô không phải là người phụ nữ mà hắn ta nên dây vào."
Tô Chỉ cười rất là thoải mái, tiếng cười vang vọng trong hành lang, rồi dần dần thấp xuống.
"Anh Lê, anh thật may mắn."
Khóe môi của Tô Chỉ vẫn nhếch lên, nhưng khóe mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-anh-binh-minh/3356802/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.