Biểu cảm cao cao tại thượng của Đoạn Thiên Hựu cuối cùng cũng hiện ra vết nứt.
"... Cậu có chuẩn bị từ trước." Ánh mắt của ông ta lập tức đầy sự đề phòng, "Hôm nay cậu đến, chính là muốn ly gián quan hệ cha con tôi chứ gì?"
"Đương nhiên rồi, chuyện này còn phải hỏi sao?" Lê Lạc xòe tay ra, một hũ thuốc ngủ và một cây bút ghi âm nằm yên lặng trong tay, "Nhưng mà nếu như hắn ta không làm chuyện gì xấu xa, vậy thì tôi có thể ly gián được hay sao?"
Thần sắc của Đoạn Thiên Hựu rất phức tạp mà nhìn hai món đồ trong tay anh, cuối cùng nói: "Bật ghi âm trước."
Lê Lạc cười cười: "Được."
Anh lập tức nhấn nút bật ghi âm.
"...Đoạn Minh Dương không có bản lĩnh đó đâu, nó chẳng qua chỉ là một đứa con riêng nửa đường được rước vào nhà, cho dù là được coi trọng hơn nữa thì sao chứ? Những thứ mà ba tôi cho nó, người kế thừa là tôi đây vẫn có thể thu hồi lại được. Huống hồ gì đợi qua hai năm nữa ba tôi không còn thực quyền trong tay, thì mẹ tôi lẽ nào còn tốt bụng giữ lại đứa con của người phụ nữ khác ở trong nhà sao? Tất cả tài sản rồi cũng là của tôi và mẹ tôi thôi..."
Đoạn Thiên Hựu nghe xong, khẽ thở hắt ra một hơi: "Chỉ vậy thôi? Vậy thì chứng minh được gì chứ?"
"Chỉ dựa vào mỗi cái này, quả thực là không thể chứng minh được điều gì." Lê Lạc thu cây bút ghi âm lại, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh ông ta, vắt chân lên, thong thả mà nói, "Chẳng qua là lúc đó con trai ông nói xong câu này thì tôi liền cảm thấy không đúng, theo như cơ thể khỏe mạnh rắn chắc này của ông, tiếp tục chủ trì thêm chục năm nữa cũng không vấn đề gì mà, sao hắn ta lại chắc chắn như vậy, chắc chắn là qua hai năm nữa ông sẽ nhường chỗ cho hắn ta chứ?"
"Vốn dĩ, tôi cũng chẳng để chuyện này trong lòng, nhưng mà thật trùng hợp, khoảng thời gian trước hắn ta đối phó Minh Dương, đưa cho tôi một hũ thuốc. Ông nhìn xem, thuốc này có quen không?"
Lê Lạc đặt hũ thuốc lên trên bàn trà: "Cho dù ông không uống thuốc ngủ, có phải là cũng sử dụng một loại thuốc nào đó trong thời gian dài không?"
Đoạn Thiên Hựu đề phòng nói: "Cậu hỏi cái này làm gì? Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?"
Lê Lạc: "Ông không nói với tôi cũng không sao, tôi giải thích với ông trước vậy, loại thuốc mà con trai ông đưa cho tôi, nếu như lượng thuốc dùng quá nhiều, sẽ có những triệu chứng như bệnh già đãng trí như trí nhớ bị giảm sút, phản ứng trì trệ. Tôi nghĩ, nếu như hắn ta đã nắm được cách sản xuất ra loại thuốc này, thì hắn ta muốn biến thành bất cứ loại thuốc nào, có lẽ cũng dễ dàng không lộ chút vết tích nào nhỉ?"
Đoạn Thiên Hựu mím chặt môi không nói, qua một hồi lâu, cuối cùng cũng nhịn không được mà nói: "Rốt cuộc là cậu muốn nói gì?"
Lê Lạc: "Tôi muốn nói gì, trong lòng ông có lẽ đã rất rõ, nếu như còn không rõ, vậy thì có lẽ là do uống thuốc quá nhiều rồi."
"Hoang đường!" Đoạn Thiên Hựu đập bàn đứng dậy, "Tài sản nhà tôi sớm muộn gì cũng là của nó, nó hại tôi thì có lợi ích gì? Ai mà biết được đoạn ghi âm của cậu có phải là ngụy tạo, câu chuyện có phải là do cậu bịa ra hay không chứ?"
"Lòng tham của con người là vô cùng vô tận." Lê Lạc ung dung trấn định, "Thời cổ đại có không ít Thái tử mưu phản mà, bọn họ mưu đồ cái gì? Chẳng phải là sợ đêm dài lắm mộng hay sao chứ? Minh Dương càng ngày càng nhận được nhiều sự bảo vệ và chứng nhận trong tập đoàn của nhà các người, thì mối đe dọa tạo thành đối với hắn ta cũng càng ngày càng lớn, hắn ta lo càng để lâu thì sẽ càng mất đi lòng người. Mà ông thì lại kiêng dè hắn ta dùng lợi nhuận của tập đoàn đi giúp đỡ cho nhà ngoại, nên chần chừ không chịu giao hết toàn bộ thực quyền cho hắn ta. Trong tình huống này, hắn ta ngoài việc giành lấy quyền thừa kế trước thì còn có thể làm được gì?"
Đoạn Thiên Hựu thở hồng hộc trong cơn giận bừng bừng, nhìn chằm chằm anh, tựa như là muốn tìm ra dấu vết nói dối trên mặt anh.
Lê Lạc bình thản ung dung: "Nếu như ông không tin thì mang hũ thuốc mà ông hay uống đi kiểm tra đi, xem xem bên trong đó có phải là có trộn một ít thuốc có vấn đề, nếu như đúng, vậy chẳng phải là chứng minh những lời tôi nói không sai sao?"
"Cho dù là thuốc của tôi thực sự bị đánh tráo." Đoạn Thiên Hựu nói, "Cũng không thể chứng minh là do nó làm."
Lê Lạc cười: "Vậy thì ông điều tra đi, dưới tay ông không phải có là mấy chục tên thám tử tư sao? Chút chuyện nhỏ này, đối với ông mà nói không đán để nhắc đến mà."
Đoạn Thiên Hựu bị nghẹn họng, sắc mặt âm trầm: "Trước khi tôi điều ra tra, tốt nhất là cậu nên giữ im lặng cho tôi."
Lê Lạc: "Ông yên tâm, nếu như tôi nói ra, chẳng phải là ông và con trai ông sẽ liên kết truy sát tôi hay sao? Tôi còn muốn giữ cái mạng nhỏ này lắm."
Đoạn Thiên Hựu: "Coi như cậu biết điều."
Lê Lạc: "Nhưng mà nếu như sau khi ông điều tra ra chân tướng, không thực hiện lời hứa, thì tôi sẽ tiết lộ chuyện này ra ngoài. Vậy thì, vị trí người thừa kế của con trai ông, e là sẽ không giữ nổi rồi, dù gì thì có ai mà bằng lòng làm việc dưới trướng của một người vừa kém cỏi lại vừa tàn nhẫn như vậy chứ?"
Đoạn Thiên Hựu: "Không cần cậu nhắc, tôi trước giữ vẫn luôn biết giữ lời hứa."
"Được, vậy thì tôi không nói nhiều nữa." Lê Lạc đứng dậy, "Tôi đi xuống dưới tìm Minh Dương trước, ông bảo trọng, đừng có giận quá làm hại thân thể, vậy thì đúng ý tôi lắm."
Đoạn Thiên Hựu bực bội: "Không tiễn!"
"Tiễn thì vẫn phải tiễn, hiếm khi tôi đến một lần, chút mặt mũi này ông cũng phải cho tôi chứ?" Lê Lạc đi đến cửa, tự mình mở cửa lớn, chỉ vào một người trong hàng người đang đứng chờ trước cửa, nói với Đoạn Thiên Hựu, "Để cho vị này tiễn tôi đi, ông thấy được không?"
Đoạn Thiên Hựu vốn dĩ chẳng có tâm trạng nào để xem xem người anh chỉ là ai, phất tay: "Tùy cậu!"
Lê Lạc cười cười: "Vậy thì cám ơn ông rồi."
Những vệ sĩ và thuộc hạ khác thấy sắc mặt Chủ tịch không tốt đều không dám đứng ở bên ngoài thêm nữa, lập tức bước vào trong phòng trở về vị trí của mình, chỉ người đàn ông trung niên bị Lê Lạc chỉ đứng lại, cùng Lê Lạc bước vào trong thang máy, trên đường không nói tiếng nào.
"Sao vậy, Vương Đông Thăng?" Lê Lạc phá vỡ sự yên lặng trước, "Gặp tôi, không nên chào hỏi một tiếng trước sao?"
Người đàn ông bị anh gọi là Vương Đông Thăng đại khái hơn bốn mươi tuổi, dáng dấp thấp hơn anh cả khúc, vẻ ngoài đoan chính, có vẻ khá giả, nhìn vào là một người khá là trung thực, hiền hòa cần mẫn, nhưng mà vừa mở miệng ra, liền lộ ra chút nhanh nhạy: "Cậu Lê, bây giờ tôi đã không còn làm việc cho nhà họ Lê nữa rồi, tôi là Giám đốc tài chính dưới trướng của Đoạn Đại thiếu gia, dựa theo tuổi tác và chức vị, cậu nên gọi tôi kính trọng hơn một chút."
Lê Lạc cười lạnh: "Nhưng mà tôi thích phân biệt người khác theo phẩm đức, có người phản bội không có nghĩa khí, bán đứng chủ cũ, ông bảo tôi sao mà kính trọng cho được?"
Vương Đông Thăng: "Tôi thừa nhận là tôi quả thực không đủ nghĩa khí, nhưng mà năm xưa nhà cậu xảy ra chuyện như vậy, những nhân viên ở dưới cũng không sống yên ổn được, đặc biệt là bộ phận chịu trách nhiệm tiền vốn của hạng mục đó như chúng tôi, không tránh khỏi việc bị truy tố trách nhiệm liên đới. Tôi chẳng qua là muốn nuôi gia đình sống qua ngày, nên mới chọn nhảy việc sang Đoạn Thị, thực sự là việc bất đắc dĩ mà thôi."
Lê Lạc: "Theo như ông nói, nếu như Đoạn Hưng Diệp bị lật đổ, có phải là ông cũng sẽ 'bất đắc dĩ' mà đầu quân cho Đoạn Minh Dương không?"
Vương Đông Thăng không trả lời trực diện, chỉ cười cười: "Cậu Lê nghĩ nhiều rồi, con người của Đại thiếu gia thành thực thân thiện, năng lực giỏi giang xuất chúng, là người kế thừa duy nhất của nhà họ Đoạn, chuyện này là không thể nào sai được."
"Con người thành thực thân thiện? Ông đang nói ai vậy?" Giọng điệu Lê Lạc khoa trương, "Khoảng thời gian trước hắn ta vừa bị lộ ra tin xấu, ông không biết à? Ông đang dùng mạng 2G hả?"
Khóe mắt Vương Đông Thăng giật giật: "... Tôi đương nhiên là biết, Đại thiếu gia bị người khác ghen ghét, bị người khác hãm hại, cũng may là pháp luật trả lại sự trong sạch cho cậu ấy. Bây giờ chuyện này cơ bản đã xong xuôi hết rồi, tin tức của cậu Lê mới là chậm trễ."
Lê Lạc cười phụt: "Tôi tin tức chậm trễ? Vậy thì xin hỏi ông có biết, chuyện lần này chỉ là tiền đề, trong tay người muốn lật đổ hắn ta, còn có thứ khiến cho hắn ta bị lật đổ hay không?"
Vương Đông Thăng: "Cây ngay không sợ chết đứng, Đại thiếu gia không hề làm chuyện sai trái, lại có Chủ tịch chống lưng cho, không cần phải lo lắng."
"Nếu như hắn ta thực sự được Chủ tịch chống lưng cho, thì sẽ không đến mức bây giờ vẫn còn chưa nắm được toàn bộ tài sản rồi. Ông theo bên cạnh hắn ta mấy năm nay, có lẽ cũng rất rõ hắn làm không ít chuyện không thể cho người khác biết nhỉ, trong đó có vài chuyện, e là Chủ tịch của các người cũng sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí là muốn đổi người thừa kế nhỉ?"
Ánh mắt của Vương Đông Thăng lập lòe: "Tuyệt đối không có chuyện đó."
"Được, vậy thì ông cứ tiếp tục tự lừa mình dối người đi." Lê Lạc vỗ vỗ vai ông ta, "Giám đốc Vương, ông đừng có mà đổi người mà ông hầu hạ nha, tôi vô cùng mong chờ ngày ông bị gắn còng lên người đó, nước mắt nước mũi tèm nhem mà nói 'Lê thiếu gia tôi không nên phản bội nhà cậu, không nên không nghe lời cậu, cậu cứu tôi với'. Cảnh tượng đó, chậc chậc, tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh giấc đó."
"...Cậu Lê chê cười rồi."
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đi đến chỗ thang máy, Lê Lạc nhấn nút thang máy, chờ thang máy mở cửa, quay đầu lại: "Tiễn đến đây thôi, Giám đốc Vương. Cuối cùng tặng ông một câu: Không phải là chưa có quả báo, chẳng qua là chưa đến lúc mà thôi. Ông tự lo liệu cho mình đi."
Anh bước vào trong thang máy, xoay người híp mắt lại nhìn người bên ngoài cửa.
Vương Đông Thăng chần chứ vài giây, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Cậu Lê, cậu nói với tôi những chuyện này, lẽ nào không sợ tôi nói lại với Đoạn thiếu gia sao?"
Lê Lạc: "Nếu như ông ngu đến mức đó, cắt đứt đường lui của mình, vậy thì thần tiên cũng không cứu nổi ông rồi."
Vương Đông Thăng: "Ý của cậu là, cậu đang cứu tôi?"
"Tôi không phải là thần tiên, nếu như muốn nói là phải, vậy thì cũng chỉ có thể là thần chết đến nói giờ chết với ông, muốn nhìn ông giãy giụa vô ích thêm một lát mà thôi."
Lê Lạc ấn nút đóng cửa, nhìn thang máy chầm chậm đóng lại trước mặt, bật cười:
"Thuốc, có thể uống bậy. Nhưng mà lời nói thì không thể nào nói bậy được."
Thang máy hoàn toàn đóng lại, bỏ lại gương mặt bất ngờ hoảng sợ của Vương Đông Thăng ở bên ngoài của.
Lê Lạc lè lưỡi với tấm kính trong thang máy.
Diễn viên mà không biết nói lung tung thì không phải là một diễn viên giỏi.
Con số trên màn hình không ngừng thu nhỏ, mãi cho đến khi biến thành "1", cửa thang máy lại chầm chậm mở ra lần nữa.
Đoạn Hưng Diệp đứng mỉm cười bên ngoài cửa.
"Anh Lê, thật trùng hợp." Hắn ta nói, "Ba tôi gọi tôi lên đó, ông ấy vừa nói chuyện trong điện thoại với tôi, không có bất kì ý kiến gì với anh cả."
"Ồ? Vậy sao?" Lê Lạc sải bước ra khỏi thang máy, bước ngang vai qua Đoạn Hưng Diệp đang chuẩn bị vào trong thang máy, sau đó đứng lại quay đầu lại, cũng nở nụ cười, "Vậy có phải là có thể chứng minh, anh Đoạn đã hết nghi ngờ tôi rồi?"
Đoạn Hưng Diệp: "Trước kia anh đầu quân về phe tôi quá dễ dàng, nên thực sự khiến cho tôi có chút nghi ngờ với anh, có điều nếu như đến cả ba tôi cũng thấy anh không có vấn đề gì, vậy thì tôi cũng không có gì để lo lắng nữa rồi. Hi vọng anh Lê đừng trách."
Lê Lạc: "Bình thường, nghi ngờ thì không dùng người đó, tôi hiểu."
Ý cười của Đoạn Hưng Diệp càng nhiều hơn: "Hợp tác với anh đúng là tốt hơn khi làm kẻ địch của anh, nói một câu thật lòng, cá nhân tôi rất muốn kết bạn với anh, đợi cho sóng gió này kết thúc, chúng ta có lẽ có thể cùng uống một ly rượu, anh thấy thế nào?"
"Nếu như rảnh." Tay Lê Lạc với vào trong thang máy, ấn nút đóng cửa thay cho hắn ta, rồi nhanh chóng rụt về, chớp chớp mắt với hắn ta, "Bây giờ tôi muốn đi uống một ly với em trai anh hơn."
Bầu không khí trong sảnh tiệc đang say sưa, đa phần là tiếng nói cười của những khách khứa thưởng thức rượu. Tửu lượng của Lâm Trừng không tốt, nên chỉ đành ngồi yên lạng trong góc vừa uống nước trái cây, vừa nghển cổ lên xem xem khi nào thì anh Lạc quay lại.
Cuối cùng anh Lạc của cậu mãi vẫn chưa về, mà anh họ của cậu lại xuất hiện.
Sắc mặt Đoạn Minh Dương không tốt lắm, vừa gặp mặt liền hỏi: "Trừng Trừng, em có thấy anh ấy đâu không?"
Lâm Trừng không cần nghĩ cũng biết "anh ấy" là đang chỉ ai, nhưng mà đúng lúc cậu đang định trả lời, thì ánh mắt xuyên qua bờ vai của Đoạn Minh Dương, đột nhiên nhìn thấy Lê Lạc bước ra từ trong thang máy.
Lúc nhìn thấy hai người họ, trên mặt Lê Lạc lóe lên sự ngỡ ngàng, tiếp đó không biết anh nghĩ đến chuyện gì, lại hiện lên một nụ cười gian xảo, tự nhiên làm một động tác đưa ngón trỏ lên môi bảo đừng lên tiếng với cậu, sau đó thoắt cái, trốn vào sau một cây cột cách hai người họ khoảng hơn mười mét, che mất bóng dáng.
Đoạn Minh Dương nhìn theo ánh mắt của Lâm Trừng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của người mà hắn đang tìm, quay người lại hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"
"Hả? À à, không có gì..." Lâm Trừng đoán chắc là Lê Lạc muốn chọc ghẹo Đoạn Minh Dương, ví dụ như là đột nhiên nhảy ra từ sau cây cột hù một tiếng, cậu tưởng tượng một chút cảnh tượng gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của anh họ cậu bị dọa, cảm thấy có chút thú vị, nên bèn nói, "Anh hỏi anh Lạc hả? Lúc nãy em thấy anh ấy đi về phía thang máy rồi..."
Đoạn Minh Dương cau mày: "Anh ấy đi tầng mấy?"
Lâm Trừng: "Em cũng không biết nữa, chỉ nhìn thấy Đoạn Hưng Diệp gật gật đầu với anh ấy, rồi anh ấy liền đi mất."
"Đoạn Hưng Diệp gọi anh ấy đi?" Sắc mặt Đoạn Hưng Diệp khẽ thay đổi, còn chưa kịp đợi câu trả lời, liền lập tức sải bước về phía thang máy, Lâm Trừng còn không kịp giữ hắn lại.
Bước chân Đoạn Minh Dương vội vàng, bước nhanh xuyên qua dòng người, không ngừng mà nói "Cho qua", "Xin lỗi". Giữa đường, đúng lúc gặp phải Tô Chỉ, thấy sắc mặt của hắn không đúng, quan tâm mà hỏi: "Sao vậy, Minh Dương?"
"Tôi lên đó một chút." Đoạn Minh Dương không dừng chân lại, trực tiếp đi thẳng qua trước mặt cô không hề dừng lại, "Nếu như cậu nhìn thấy anh ấy đi xuống, nhắn cho tôi một tin."
Tô Chỉ muốn hỏi một câu "Anh ấy là ai?", Đoạn Minh Dương đã bước ra ngoài mấy mét, bị từng lớp người che mất bóng dáng.
Lúc đi đến gần khu vực quanh thang máy khá là yên ắng, không mấy người khách sẽ đi đến nơi này. Bớt đi sự cản trở của dòng người, Đoạn Minh Dương bước càng ngày càng nhanh, tiếng giày da bước lên trên đá xanh vang lên tiếng cạch cạch rõ ràng, nhưng hắn hoàn toàn ngó lơ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, tự động bỏ qua tất cả mọi cảnh vật xung quanh.
Cho nên lúc bên cạnh đột nhiên có một bàn tay đưa ra, hắn hoàn toàn không hề phòng bị, bị đối phương kéo phắt qua!
"Bịch!"
Người đó ấn mạnh hắn vào góc tối của cây cột phía sau lưng.
Đoạn Minh Dương hự một tiếng, khó khăn lắm mới đứng vững.
Trong bóng tối tựa như có người nào đó nhanh chóng tiếp cận hắn, tiếp đó, trên môi chợt thấy âm ấm.
Người đó ngang ngược mà tiến tới, nhân lúc hắn không hề phòng bị, cái lưỡi đẩy một cái, tách bờ môi chưa kịp ngậm lại của hắn.
Cái lưỡi linh hoạt vươn dài vào, lướt quanh một vòng đầy mạnh mẽ mà kích thích, quấn quýt lên cái lưỡi của hắn, hút mạnh một cái, hài lòng mà thở dài một tiếng, hơi thở nóng bỏng đồng thời xâm nhập, khiến cho cả lồng ngực hắn được bao trọn, tràn ngập tình yêu và dục vọng nóng bỏng cùng sự si mê, quyến luyến.
Đoạn Minh Dương chưa kịp phản kích lại, người đó liền nhanh chóng kéo dài khoảng cách ra.
Cả quá trình chỉ có hai ba giây, người trước mặt tựa như đã động tình, bờ môi đỏ rực, đôi con ngươi màu hổ phách óng ánh chỉ phản chiếu lại bóng dáng của hắn.
"Giám đốc Đoạn, hôm nay tôi lập công rồi."
Lê Lạc kéo kéo góc áo vest của hắn.
"Tối nay thưởng cho tôi một chút... Có được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]