Vừa sáng ra, Đặng Lương liền ngân nga bài hát vui vẻ mà chạy vào khu biệt thự, đi dọc theo con đường đá nhỏ vòng quanh bồn cây, vừa hít thở bầu không khí tươi mới, vừa nhớ lại cảnh tượng song ca bài tình ca với nữ thần tối qua, trong lòng sung sướng đến mức cười ngốc nghếch vài tiếng. 
Đến trước tòa nhà riêng biệt quen thuộc, cậu vẫn nhìn xem có paparazzi nào khả nghi ở xung quanh theo thói quen, tuy là an ninh của tiểu khu cao cấp này khá là tốt, nhưng mà cũng phải đề phòng lỡ như. 
Sau khi xác nhận không có gì đáng nghi, cậu nhấc tay lên ấn chuông cửa. Dù biết rõ là hiệu quả cách âm của cánh cửa rất tốt, người bên trong chưa chắc có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài, nhưng mà cậu vẫn nhịn không được sự vui sướng mà hét lên ở bên ngoài: 
"Anh Lạc! Ra mở cửa đi! Em mang đồ ăn ngon cho anh này!" 
Đợi năm phút sau vẫn không có ai trả lời, cậu lại ấn chuông cửa lần nữa, tiếp tục đợi bên ngoài thêm ba bốn phút nữa, cửa lớn mới có tiếng động "lách cách" vang lên. 
"Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi, cậu về đi." 
"Vậy em đặt đồ xong thì——" 
Đặng Lương đột nhiên cảm thấy giọng nói này có vẻ hơi khàn quá mức, nên nhìn chằm chằm người trước mặt, cậu liền bị dọa cho đến mức trái tim xém chút là bay ra khỏi lồng ngực, vội vàng lách từ khe cửa vào trong phòng. 
"Anh Lạc, anh sao vậy?? Sao mắt lại sưng thế này?? Sắc mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-anh-binh-minh/3316247/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.