Lúc Lê Lạc rời khỏi công ty, Đặng Lương ban đầu bị đuổi ra khỏi phòng làm việc cũng coi như là có cơ hội đi theo, cả một đường đều đi theo chủ nhân nhà cậu về biệt thự.
Vừa về đến nhà, cậu liền đem đống quà lỉnh ka lỉnh kỉnh nhận được từ sân bay ra mà sắp vào phòng cất đồ như lệ cũ, sau đó thở hồng hộc, hai má ửng đỏ.
Trong phòng cất đồ có không ít các loại rương lớn nhỏ, có cái dùng để đựng thư mà fan gửi, có cái dùng để đựng quà thủ công do fan làm, trong có một cái giá để đồ không bắt mắt lắm, bên trên đặt toàn bộ giải thưởng mà Lê Lạc giành được từ khi bước vào nghề đến nay.
Lần này ra nước ngoài hơn mười ngày, mấy cúp giải thưởng đã lâu rồi chưa dọn dẹp, bên trên đã có một lớp bụi mỏng rồi.
Trong đống giải thưởng này thì giải miễn cưỡng có thể coi như là có trọng lượng, chính là một giải nhân khí trong năm của một bộ phim nổi tiếng nào đó, Lê Lạc đã liên tục giành giải này bốn năm liền.
Nhưng mà giải nhân khí dẫu sao cũng không bằng giải diễn viên trong năm, giải nhân khí có thể thông qua sự bầu chọn nâng đỡ của fan mà đạt được, nhưng mà giải diễn viên thì bắt buộc dựa vào thực lực của chính diễn viên mới được.
Nếu muốn nói là Lê Lạc không có thực lực thì cũng không hẳn, ít nhất là trong lòng Đặng Lương, anh Lạc nhà cậu chỉ cần cố gắng, nghiêm túc một chút thôi thì tuyệt đối có thể trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-anh-binh-minh/250024/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.