Sau khi tạm thời biến chiến tranh thành tơ lụa với Đoạn Minh Dương, trái tim của Lê Lạc cũng dần ổn định hơn, lúc cuối tuần, anh tìm thời gian rảnh đi đến nhà tù thành phố một chuyến. 
Nhà tù thành phố nằm ở một mảnh đất hoang vắng rộng lớn ngoại ô, nghe nói là ban đầu tính xây một tòa chung cư, nhưng sau đó thầy phong thủy nói nơi này không tiện để sinh sống, nên chính phủ liền dùng để xây một nhà tù, bình thường thì trừ những thân thích đến thăm hỏi tù nhân ra, gần như là chẳng có ai thèm đến đây. 
Có lẽ là bởi vì hôm nay là cuối tuần, người đến thăm tù khá nhiều, thậm chí lúc kiểm tra cổng vào còn phải xếp hàng, những dì lớn tuổi xếp hàng phía sau nóng lòng được gặp người nhà của mình, nên lớn tiếng thúc giục cậu trai trẻ dáng người cao to đứng ở phía trước. 
"Ê, người đi đằng trước, đi nhanh lên, lề mề cái gì vậy?" 
"Dì à, đằng trước không nhúc nhích thì con có cách gì chứ?" 
Lê Lạc quay đầu lại, anh đeo một cặp kiếng râm bự và khẩu trang, che gần hết gương mặt, nếu như không phải là sống mũi cao lộ ra một góc, thì e là đến cả màu da là trắng hay đen cũng không ai biết. 
"Ăn mặc kiểu gì vậy, tưởng mình là minh tinh à..." Dì ấy cau mày lầm bà lầm bầm, nhịn không được mà quan sát thêm mấy lần, đúng là nhìn có vài phần quen thuộc. 
"Hình như là tôi thấy cậu ở đâu rồi..." 
"Dì à." Lê 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-anh-binh-minh/1962605/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.