Sau khi Lê Lạc bảo Đặng Lương lấy áo vest phòng hờ trong xe đến, thì đích thân anh đưa cho Tô Chỉ, thậm chí còn tinh tế mà khoác lên cho cô.
Đoạn Minh Dương yên lặng đứng một bên nhìn, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm lên chiếc nhẫn mới mua trên tay anh, mập mờ không rõ, dễ dàng thấy được là hắn không vui.
Lê Lạc chỉ xem như là cái bệnh độc chiếm cố chấp của hắn lại tái phát, đối với những chuyện này, anh ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục tán gẫu với Tô Chỉ và đi về phía hội trường. Giữa đường thỉnh thoảng gặp phải vài nữ minh tinh từng hợp tác trước kia, tùy ý nói chuyện vài câu, lúc chia tay mấy nữ minh tinh cười yểu điệu, nói là "Lần sau có cơ hội thì hợp tác nữa nhé".
"Quan hệ của anh Lê thật là tốt." Tô Chỉ ghẹo, "Tôi cũng muốn học theo anh xem làm sao để khiến người khác cười."
"Cô Tô nếu như học được rồi, thì hình tượng đóa hoa lạnh lùng của cô sẽ vỡ mất thôi." Lê Lạc liếc người bên cạnh một cái, "Huống hồ, học được thì cũng có tác dụng gì chứ? Người biết cười không cần chọc cũng cười, người không biết cười, cho dù cô có kỹ xảo cao siêu đến đâu đi nữa thì cũng không có tác dụng gì cả."
Tô Chỉ cũng nhìn theo ánh mắt anh, mỉm cười: "Nửa câu sau của anh là đang nói Minh Dương sao? Thực ra hồi còn học cấp ba cậu ấy cũng không phải là hoàn toàn không biết cười đâu."
Lê Lạc kinh ngạc: "Cô thấy rồi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-anh-binh-minh/1904428/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.