Chuyện trước đây cô có thèm vào mà để ý, quan trọng là cô đây là không muốn gặp cái bản mặt cùa anh, chứ ở Pháp đang tốt như thế thì về nước làm cái gì để rồi lại đối mặt với đủ thể loại kiểu chiến tranh lạnh.
Dương Ngọc Yến chẹp miệng, cô là đang không hiểu cái con người trước mặt đã bị con quỷ điên nào nhập vào, chẳng phải chính miệng anh đã chắc chắn cả đời cô đừng mơ quay trở về Trung Quốc à? Bây giờ lại tìm đến tận nhà cô dỗ dành xin lỗi để làm gì? Khó hiểu!
- Anh có vấn đề về thần kinh à? Hay bênh cũ lại tái phát nữa rồi? Trước thoả thuận sao thì bây giờ cứ thế mà làm, tôi đang sống rất tốt thật sự không muốn về!!
Dương Ngọc Yến vừa nói tay vừa hất hất về phía cánh cửa, cô chẳng muốn nói chuyện với anh, cái con người lúc nóng lúc lạnh thất thường, sáng mưa chiều nắng tối bị điên, quay về lại khiến cô yêu anh thêm đa tình thêm à?
Vương Lam Nhất gạt hết mọi nét lạnh lùng của mình hàng ngày xuống, mà tiến về phía cô hai tay nắm chặt lấy vấu áo của cô như đưa trẻ sợ lạc mất mẹ, đầu hơi cúi xuống vùi vào khõm cổ cô mà dụi dụi:
- Em đừng nói dối tôi nữa được không, chúng ta về lại Trung Quốc, tôi…
- Nín hẳn nín hẳn, anh từ lúc nào mà nói lắm như vậy? Đã nói không về là không về, tránh xa ra chút đi!
Dương Ngọc Yến không để anh nói hết cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/3348863/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.