Chỉ còn một mình anh là chưa biết còn ai cũng đều biết rồi, sợ phiền ah nên tôi cũng chẳng muốn nói, nói để làm gì? Để anh sang đây tiếp tục chiến tranh lạnh với tôi à? -Dương Ngọc Yến nói-
Vương Lam Nhất nhìn vết thương trên đầu cô mà kìm nén từ từ buông tay xuống, anh lạnh lùng quay người rời đi, nhưng chỉ vừa mới bước đến ranh giới của cửa phòng bệnh và hành lang thì liền ngoảnh lại nhíu mày nhìn cô mà nói, chất giọng nghiêm túc đầy sự kiện định:
- Tôi sẽ đi, nhưng em đừng bao giờ có suy nghĩ quay trở về Trung Quốc, ở lại đây đến khi tôi cho phép em quay lại!
Dương Ngọc Yến bĩu môi rồi cười khẩy một tiếng "hơ", cô gật gù ung dung trả lời:
- Anh nghĩ anh có quyền chắc? Nhưng mà không sao, ở đây cũng được, phiền anh chuyển hồ sơ học của tôi sang đây, đại học ở Pháp cũng chẳng phải kém, và từ sau anh cũng đừng để tôi nhìn thấy cái bản mặt của anh, giờ thì đi được rồi! Nhớ đóng cửa lại giúp tôi!
Vương Lam Nhất im lặng đóng rầm cửa lại không nói thêm điều gì nữa. Dương Ngọc Yến ngồi trong này khẽ thở dài, ánh mắt kiêu ngạo ban nãy hiện tại đều bị gỡ xuống mà thay vào đó là lớp nước mỏng trong xuất. Cô cắn chặt lấy môi dưới mà nói nhỏ:
- Một câu xin lỗi cũng không có, anh bận đến mức một tháng qua anh không gửi qua cho tôi một chữ nào được à?
....
Vương Lam Nhất về Trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/3324016/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.