Khóc thì ai cũng phải khóc, chẳng qua là nhiều hay là ít, người mau nước mắt hay là người kiên cường. Dấu mãi rồi cũng phải lộ ra...
........
Đã qua hai tuần điều trị rồi, gia đình hai bên đều đã qua nhưng kết quả vẫn chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào. Hiện tại chỉ còn một mình anh ở lại, ngồi trên hàng ghế dài, gương mặt anh hiện rõ hai chữ nhợt nhạt, quầng thâm mắt nếu cứ như này tiếp diễn có khi chỉ vài hôm nữa là hơn gấu trúc rồi.
Nhìn vào đồng hồ đã gần mười môt giờ đêm, cả tầng bệnh viện không lấy một bóng người qua lại vô cùng lạnh lẽo, cùng lúc này tiếng điện thoại không tự chủ mà reo lên, Vương Lam Nhất nhíu mày, anh gạt tay hướng vào về phía chấm tròn cảm ứng màu xanh lá. Đầu dây bên kia không mất vài dây ngắn ngủi rồi trả lời ngay:
- Vương tổng, bên đối tác có một số muốn trực tiếp phải tận mắt nhìn hấy anh kí hợp đồng mà chịu thiệt rời lịch, hôm nay đã quá thời hạn nghỉ rồi, ngày mai anh có quay trở về nước không?
Vương Lam Nhất im lặng nghe Phong Quân Bảo báo cáo mọi thứ, từng câu hỏi từng vấn đề được anh chọn lọc kĩ lưỡng câu nào cần trả lời và câu nào không cần. Mất vài phút sau, lúc này Vương Lam Nhất mới bắt đầu lên tiếng, giọng nói tuy có chút mệt nhưng lại vô cùng uy lực:
- Cho cậu ba mươi phút nữa, chuẩn bị máy bay riêng đi, tôi sẽ về nước!
Phong Quân Bảo gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/3317194/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.