Dương Ngọc Yến! Mau dậy đi, muộn giờ rồi!
Tiếng gọi thất thanh cùng với âm thanh của sự va chạm giữa tay vào cửa một tiếng "cộc cộc..." nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến bất lực. Đương Lãnh Hàn đứng ở bên ngoài chắc cũng đã độ gần mười phút rồi. Với gương mặt bất mãn, cậu không thể làm gì, vì việc này với cậu cũng đã quá quen thuộc rồi.
Trong khi bên ngoài đang bất lực, thì bên trong phòng lại trái ngược hoàn toàn. Trên chiếc giường màu trắng sứ, người con gái với bộ đồ ngủ kẻ sọc mà cuộn tròn trong chăn không quan tâm đến mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình mà ngủ một cách ngon lành.
Đương Lãnh Hàn đứng ở ngoài, như dự đoán của cậu, thì một lúc sau một người đàn ông có vẻ ngoài độ bốn mươi tuổi, trên tay còn cầm một chùm chìa khoá dự phòng đi về phía mình, miệng còn nói:
- Xin lỗi con nhé, nãy ta đang bận tưới cây ở ngoài vườn, mà ta lại quên để chìa khóa trên bàn cho con.
Đương Lãnh Hàn nhìn quản gia Đinh, miệng mỉm cười nhẹ, lắc đầu mà nói:
- Không sao đâu bác, cháu quen rồi.
Câu nói thốt ra như một sự bất lực, một tuần sáu ngày đi học thì dường như cả sáu ngày cậu phải đến tận nhà mà trầu trực cái con người kia dậy.
Cánh cửa mở ra, Đương Lãnh Hàn bước vào, việc đầu tiên cậu làm là kéo hết những tấm rèm đang che hết ánh nắng mặt trời kia ra, tiếp đến cậu không ngần ngại mà lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/2936949/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.