Con không sao cả, nhưng mà sao ba lại tới đây vậy, công việc xong sớm vậy ạ? Con còn tưởng ba sẽ không tới...
Trước câu hỏi của cô ông tự nghĩ làm sao bản thân mình lại không tới được cơ chứ, ngày đánh dấu mốc cô con gái duy nhất trưởng thành nếu không tới thì không đơn giản chỉ làm Ngọc Yến buồn nữa, mà còn đang thất hứa với mẹ cô là người vợ đã mất của mình....
Dương Lâm Mạc cười nhẹ, ông đưa tay đặt lên đầu xoa xoa mái tóc đen nhánh của cô rồi nói:
- Ta làm sao mà không đến được, công việc đã làm xong rồi nên con yên tâm.
Cô nhìn ông rồi nở một nụ cười tươi rói, tạm gạt đi vấn đề của Vương Lam Nhất sang một bên không cần suy nghĩ nữa, Dương Ngọc Yến quay sang bên khác nhiệt tình vẫy tay về phía người thợ chụp ảnh đang đứng gần đó.
Bắt được tín hiệu của cô, người thợ vội chạy lại với gương mặt niềm nở, nhanh nhẹn hỏi thăm:
- Xin chào hai ba con, cháu muốn chụp ảnh sao?
Cô gật đầu đáp:
- Vâng, chụp giúp cháu một hai tấm nhé!
Đứng gần lại, cô ôm lấy một cánh tay của ông, tay còn lại vẫn ôm lấy bó hoa tulip mà lúc sang Đương Lãnh Hàn tặng mình. Nụ cười lộ ra cùng một tiếng "tạch" của máy ảnh, người thợ đi lại phía cô rồi bảo:
- Được rồi, hình đây, ngày mai ảnh sẽ được gửi tới trường.
Thông báo cho cô xong cũng quay lưng rời đi, lúc này Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/2936934/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.