No rồi no rồi, không muốn ăn nữa!
Lam Nhất nghe thế thì liền dừng lại một loạt hành động của mình, anh im lặng một lúc lâu rồi đứng dậy thu dọn tất cả hiện trường toàn dâu tây này, Dương Ngọc Yến cũng ngồi yên mặc kệ sự đời, ăn no liền nằm lăn ra xoa xoa chiếc bụng đã được lấp đầy.
Khoảng hơn năm phút sau, Vương Lam Nhất đi từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm theo một chiếc laptop màu đen nhìn qua cũng biết là loại đắt tiền Dương Ngọc Yến nhìn chiếc máy tính rồi đánh giá:
- Chiếc máy tính đó bản mới chưa được đưa ra thị trường sao anh đã dùng trước rồi? Mà anh đem mấy tính theo để làm gì?
Vương Lam Nhất đặt chiếc laptop xuống bàn rồi thản nhiên trả lời:
- Công ty của mình sản xuất thì dùng lúc nào cũng được!
Tuy vô lý nhưng cũng rất có lý, chiếc laptop anh đang cầm là mẫu máy tính mới nhất sắp được ra mắt vào tháng mười của tập đoàn Mring Spaore Iphag (MRI),đây cũng là một công ty chuyên nghiên cứu thiết kế sản xuất về lĩnh vực công nghệ và với cương vị là một chủ tịch thì việc anh dùng sản phẩm trước cũng là điều hiển nhiên thôi.
Dương Ngọc Yến nghe câu đậm chất mùi vị quyền lực kia của anh thì liền ầm ừ cho qua mục đích chỉ để đổi sang câu chuyện khác:
- Ừm ừm được rồi...à anh tiện thì lấy dùm tôi bịch bánh để trên bàn được không?
Vương Lam Nhất có chút hơi cau mày lại nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/2936884/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.