Nghe tôi, nếu tự vệ xong thấy đối phương đủ đau thì tìm một nơi an toàn mà ở lại, không được đánh như hôm nay kể cả không cố tình, năm cái đánh của tôi là số bù cho hắn ta, còn hắn tôi tự giải quyết sau!
Cô quay mặt sang hướng khác tránh đi ánh mắt kiên định của anh, mà nói:
- Anh vẫn luôn vô lí như thế, phản kháng hay không thì anh vẫn như thế, con người anh tôi không hiểu, càng không muốn tìm hiểu!
Vương Lam Nhất im lặng, khoảng trống trong phòng cứ thế dần dần lan rộng, anh dứt khoát rời khỏi người cô từng bước đi ra khỏi phòng. Dù không nói nhưng trong suy nghĩ của anh và cô, đều tự biết hiện tại cả hai không đồng ý kiến, giải thích cho đối phương có thể là giải pháp ổn thoả nhất đối với người khác, nhưng ngay từ ngày đầu ở chung, cả cô và anh đều tự xác định ngầm không hợp sẽ không nói, im lặng rồi từ từ bỏ qua là cách tốt nhất.
Và một ngày nữa lại tiếp tục kết thúc!
........
Như những ngày bình thường khác, mặc dù giận nhưng anh vẫn là người trực tiếp đưa cô đi học. Nhiệt độ của mùa đông ở những tháng cuối cùng tại Vân Nam có chút dịu hơn so với thời gian đầu, nhưng Dương Ngọc Yến ngồi trong xe xoa xoa cái chóp mũi và hai má đang ửng hồng lên vì lạnh, khả năng cơ thể cô vẫn chưa thể quen với nhiệt độ ở đây, nghe thấy tiếng thổi hơi của cô, Vương Lam Nhất liền quay lại đưa chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-18-em-la-vo-cua-toi/2936856/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.