Chương trước
Chương sau
Anh đọc tiểu thuyết ít thôi, thời đại nào rồi còn có ba thứ tư tưởng chiếm hữu kiểu đấy, cái gì không phải của mình đừng mong là của mình, nếu anh thích thì tôi tự tay đốt cơ thể của người yêu tôi rồi vứt xuống biển cho khỏi phải cướp!

Đương Lãnh Hàn ngồi bên cạnh đang ung dung nghe cô và Quan Tuần Vũ đâm chém nhau bằng từ ngữ, tưởng dành bản thân sẽ không dính gì đến cuộc hội thoại kia mà bây giờ suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, cậu hốt hoảng tròn mắt nhìn cô mà nói:

- Mà.y..à em có vấn đề à? Sao tự nhiên muốn thiêu sống anh? Còn anh nữa Tuần Vũ, người yêu tôi nói như thế rồi thì đừng mặt dày tìm cách gặp tôi nữa, anh thách thì tôi làm, giờ nhìn thấy người yêu tôi rồi đúng không? Cuộc gặp gỡ kết thúc được rồi!

 Quan Tuần Vũ nhìn 2 nhóc con mới lớn trước mặt, một người muốn trốn tránh, một người hừc hực muốn đánh...nhìn hơn phim hài. Quan Tuần Vũ rút chiếc điện thoại từ trong túi ra chuyển đến một dãy số điện thoại hướng về phía cô rồi nói:

- Sẽ như thế nào nếu như chủ tịch tập đoàn MRI biết cô vợ tương lai quý báu của mình đang ngồi ở đây nhận người khác là người yêu của mình nhỉ?

Dương Ngọc Yến nhìn vẻ mặt khiêu khích của Tuần Vũ rồi lại nhìn xuống dãy số điện thoại ở trên màn hình, cô nheo mắt không hiểu chuyện gì, nhưng nhớ đến ba chữ "tập đoàn MRI" thoáng khiến cô tròn cả mắt lên nhìn:

- Sao anh biết cái tên khó ưa nhà tôi? Anh ngoại tình với Vương Lam Nhất đúng không? À thì ra con người anh cũng không tốt đẹp gì, đã cưa cẩm Lãnh Hàn rồi còn gạ cả anh ta nữa, đồ lăng loàn, tiện nhân!

Trước những lời chửi rủa từ cô, Quan Tuần Vũ không hề có chút tức giận, thay vào đó là một giọng nói bình tĩnh điềm đạm:

- Tôi cấp dưới của Vương tổng, hiểu ra vấn đề chưa? Cuộc hội thoại tôi ghi âm lại rồi, có muốn chủ tịch nghe được không?

Dương Ngọc Yến thoáng lật mặt ngay, cô từ nghiêm túc chốc chuyển sang trạng thái vui vẻ niềm nở hẳn:

- Aiss tôi xin anh luôn anh xoá nó đi nha, tôi với tiểu Hàn không phải người yêu đâu, nó bắt tôi đóng giả đấy...nha nha chỉ cần anh đừng nói cho Lam Nhất biết, tôi sẽ giúp anh đến với tiểu Hàn nhà tôi được không?



Đương Lãnh Hàn tròn mắt nhìn cô bạn thân mười năm đang bán đứng mình, cậu theo cảm xúc liền bật miệng phản đối ngay:

- Mày điên à, mày bảo giúp tao sao bây giờ mày lại đi theo anh ta cơ chứ?

- Nhưng Vương Lam Nhất túm cổ tao thì tao chết! Thôi anh ta tốt lắm cứ yêu đi, không chịu được thì về với tao cũng được! -Dương Ngọc Yến nói-

Nhìn gương mặt đang cố gắng nắn ra nụ cười rạng rỡ của cô, Đương Lãnh Hàn khẽ nhăn mặt, cậu biết cô cũng có nỗi khổ riêng nhưng mà lần này không phải khổ riêng nữa mà là khổ chung rồi#

Dương Ngọc Yến mỉm cười nhẹ rồi dùng lực kéo tay Đương Lãnh Hàn đi. Xuống đến tầng một của chung tâm, cô thẳng tay đánh cậu một cái thật mạnh mà quát nhỏ tránh ảnh hưởng đến những người xung quanh:

- Sao mày bảo mày điều tra hết rồi cơ mà, sao việc anh ta là cấp dưới của Vương Lam Nhất mày lại không nói? Lần này thì mày gián tiếp giết chết tao rồi!

Đương Lãnh Hàn nhăn mặt nhìn cô, cậu đưa tay lên gãi gãi một bên đầu rồi nhẹ giọng trả lời:

- Bây giờ tao nói mày có chịu giúp không? Tao cũng không anh ta lại nhận ra mày luôn đấy!

- Trời ạ, ghét thật mày mau cút đi, lo mà tìm hiểu với anh ta đi, giờ chỉ có thế mới bịt miệng anh ta được, Vương Lam Nhất mà biết thì từ sau mày khỏi gặp tao!

Nói xong, cô hầm hực đi một mạch ra bên ngoài, bỏ lại Đương Lãnh Hàn đứng sững người ra đấy.



Tưởng lừa được ai, ai ngờ bị thực tế phản lại...

.....

Trời bắt đầu ửng, Dương Ngọc Yến lúc này mới từ phòng tắm đi ra, cô mệt mỏi nằm trườn ngay xuống chiếc giường thân yêu của mình. Đang định trùm chăn nằm ngủ thì một tiếng "ting ting"phát ra từ chiếc điện thoại trên đầu bàn, chưa kịp xem thông báo bên ngoài đã xuất hiện nhay một cuộc gọi đến...là số lạ

Dương Ngọc Yến nheo mắt nhìn một lúc rồi cũng bấm nghe ngay, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vừa quen vừa lạ:

- "Xin hỏi đây có phải là số của Dương Ngọc Yến không?"

- "Phải, là tôi, Dương Ngọc Yến, cho hỏi là ai đấy ạ? Có chuyện gì sao?"

- "Tôi là Quan Tuần Vũ, tôi có chuyện muốn nói với cô một chút, liệu không ảnh hưởng gì chứ?"

Dương Ngọc Yến tròn mắt, cô đứng hình mất vài phút rồi mới trả lời:

- "Được nói đi!"

- "Như cô biết, tôi thích Lãnh Hàn mà đúng không? Tôi muốn sự giúp đỡ từ bạn thân của cậu ấy. Cô yên tâm, tôi đảm bảo không phải loại người nay đây mai đó!"

- "Vậy anh yêu tiểu Hàn là thật? Anh không sợ miệng đời? Không sợ bị chỉ trích từ xã hội à? Tôi không có bất cứ sự kì thị nào đối với những cặp đôi đồng giới, thậm trí còn rất ủng hộ, tôi cũng có thể sẵn lòng giúp anh nhưng liệu bố mẹ của tiểu Hàn có đồng ý hay không thì tôi không giúp được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.