Hạ Nhị ngơ ngác nhìn ly trà sữa trước mặt, hơi khói dày đặc nhanh chóng phát tán trong không khí, phảng phất như ở đây chỉ còn lại một cái xác rỗng tên là Hạ Nhị. Cậu nghe tiếng mình cất lên, khô khốc đến mức run rẩy.
“… Đó, là… “ác quỷ”…?”
Sophie đối diện thở dài nhìn thiếu niên ngơ ngác, môi thắm tươi vỗ nhẹ như bướm đỏ.
“Không sai, hơn 75% chính là No.4 NP101100.”
No.4 NP101100, mật danh “ác quỷ”.
Cậu thình lình cảm thấy rét lạnh, sợ hãi thấm vào cốt tủy, cái rét mà dù là trà sữa nóng hổi cũng không thể xua đi, làm cả người cậu run nhẹ. Thương hại trong mắt nữ cảnh sát đối diện lại càng sâu thêm, cô có thể sâu sắc hiểu được, cái cảm giác bất lực khi người ta nghe thấy thiên tai buông xuống đầu mình mà lại không làm gì được cả.
“… Nhưng, nhưng không phải nói “ác… người kia lúc gây án sẽ không để lại dấu vết gì đặc biệt, cho, cho nên vẫn chưa thể xác định là cái, cái người đó…” Như làm ra hành động giãy giụa hấp hối cuối cùng, giọng nói của thiếu niên gần như là cầu khẩn.
“… Đó là nói với bên ngoài!” Sophie rút một bức hình ra từ ví da, đưa cho Hạ Nhị. “Cậu bây giờ cũng là đương sự, cho nên cậu có quyền biết rõ tình hình.”
Hạ Nhị cố gắng ngăn chặn run rẩy ở đầu ngón tay, nhận lấy bức hình. Trên hình, một cô gái như bướm gãy cánh rơi trên chiếu Tatami trắng bóc, kimono rộng rãi trải ra, tóc đen phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/satans-diyu/1914557/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.